"Chuyện này..." Lâu Hải Âm nằm yên trên mặt đất, khiếp sợ đến nỗi nói không nên lời.
Hai trảm khư giả hình thái thứ hai khó giải quyết đến vậy, vẫn bị Hứa Thâm giết chết trong nháy mắt, thậm chí bọn họ còn không có cả lực phản kháng.
Cũng không thể chạy thoát!
Theo lý thuyết, trên người tồn tại hình thái thứ hai như họ, kiểu gì cũng phải có khư binh, nhưng có vẻ như hai người này còn chưa kịp dùng đến đã bị giải quyết rồi.
Lâu Hải Âm ngẩng đầu nhìn Hứa Thâm, cô biết, không phải bọn họ yếu, chỉ là năng lực của Hứa Thâm quá mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến một loại năng lực khủng bố đến thế, có cảm giác năng lực của hắn còn mạnh hơn người tọa trấn tổng cục Tiết Hải Ninh kia.
Phải biết rằng, Tiết Hải Ninh chính là nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong vòng tròn những trảm khư giả hình thái thứ hai của thành Bạch Nghĩ, cũng có thể nói là tồn tại số một, số hai, nhưng dường như Hứa Thâm trước mắt còn mạnh hơn cả cô ấy!
Lâu Hải Âm nơm nớp lo sợ, không dám nói cũng không dám hỏi.
Hứa Thâm từng nói năng lực của hắn là hệ cảm giác, nhưng cô dám khẳng định đây là giả dối.
Và không cần phải nghi ngờ gì nữa, hắn chính là năng lực giả hệ đặc chất nhưng lại có được kỹ năng của hệ cảm giác.
Hơn nữa, Hứa Thâm vẫn còn những đặc tính ẩn giấu khác nhưng hắn không có nói ra.
"Đứng lên đi." Hứa Thâm giơ tay lên, sợi khư trong lòng bàn tay bay ra ngoài, tựa như một sợi tóc mảnh mai. Dưới ảnh hưởng của năng lực "Lấy nhỏ đổi lớn", sợi khư bị thu lại nhỏ hơn, và dưới tình huống Lâu Hải Âm không hề cảm nhận được đau đớn, nó trực tiếp đâm vào trong cơ thể của cô thông qua lỗ chân lông.
Nhưng mảnh như thế cũng không ảnh hưởng đến khả năng điều khiển sợi khư của Hứa Thâm, năng lực này cộng thêm sợi khư của Hứa Thâm, tuyệt đối là một sự kết hợp hoàn mỹ.
Lúc này, sợi khư đã tập trung ở phần xương sống của Lâu Hải Âm, nó bắt đầu chữa trị, lôi kéo, khâu lại phần máu thịt đã bị gãy lìa trên xương sống.
Chỉ trong nháy mắt, ca giải phẫu đã hoàn thành dưới bàn tay tinh diệu của Hứa Thâm.
Sợi khư giống như một con dao giải phẫu nano, nó khâu lại mạch máu của Lâu Hải Âm, khiến cho vết thương nọ không còn chảy máu nữa, tình trạng đã ổn định trở lại.
Tuy thủ đoạn của hắn không thể giúp máu thịt trên cơ thể cô ấy một lần nữa sinh trưởng trở lại như hệ trọng cấu, nhưng ít nhất cô ấy cũng có thể tạm thời khôi phục được năng lực hành động.
Ở một trình độ nào đó mà nói, thủ đoạn này thuộc về "Y thuật trị liệu" .
Lâu Hải Âm cảm nhận được đau đớn trên cơ thể đang từ từ giảm bớt, lực lượng dần dần khôi phục trở lại, và trong lòng cô càng ngày càng trở nên kinh hãi.
Chỉ trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi trước mắt, cô đã có cảm nhận sơ bộ về năng lực của Hứa Thâm, và dường như năng lực của hắn có đầy đủ các mặt khác nhau: cảm nhận, chiến đấu, cường hóa, còn có trọng cấu nữa.
Đây quả thật là ... Toàn năng!
Nhưng thực sự có loại năng lực toàn năng sao?
Nếu nói về toàn năng, từ trước đến nay, Lâu Hải Âm chỉ biết đến một loại duy nhất, đó là phòng hoà tấu màu vàng của vị tổng cục Tiết Hải Ninh kia. Trong gian phòng hòa tấu ấy, năng lực của các nhạc công violin và tay trống đều có sẵn các loại đặc tính bất đồng. Cô từng nghe Nghĩ Hậu nói, năng lực của cô ấy còn chưa được khai phá hoàn toàn, nếu được kích hoạt hoàn toàn, chờ đến khi cả phòng biểu diễn đều xuất hiện, loại năng lực này còn có thể lộ ra nhiều phương diện hơn.
Mà Hứa Thâm cũng sở hữu một loại năng lực có cấp bậc khủng bố như vậy!
Lâu Hải Âm bò dậy từ dưới mặt đất, nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm: "Hai người bọn họ mạnh hơn tôi, vì sao cậu không thu phục bọn họ?"
Cô ấy đang thăm dò, muốn biết nguyên nhân vì sao Hứa Thâm giữ cô lại.
"Bởi vì bọn họ quá yếu." Hứa Thâm cho ra câu trả lời, rồi nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Lâu Hải Âm, hắn lại bình tĩnh liếc cô một cái, nói thêm: "Loại người không thân phận lại không năng lực giống như bọn họ, vốn chẳng có ý nghĩa quá lớn với tôi. Nhưng cô thì khác, cô là thân vệ, sau này tôi còn cần cô hỗ trợ. Mặt khác, năng lực của cô không yếu, chỉ là cô không biết sử dụng nó mà thôi."
Lâu Hải Âm ngạc nhiên.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới nhóm cao tầng hình thái thứ hai một tay che trời của hội Hải Đường Huynh Đệ lại bị Hứa Thâm đánh giá là phế vật không thân phận không năng lực.
Còn cô... Hắn lại nhận xét năng lực của cô rất mạnh?
Là thật ư? Vì sao cô lại không biết chứ?
Hứa Thâm nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lâu Hải Âm, nhưng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Đó chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, có lẽ cô cũng là phế vật, và chuyện này còn cần tôi thử nghiệm thêm một chút mới biết được. Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, mạng của cô là của tôi, tôi có thể cho cô sống, cũng có thể cho cô chết, hy vọng cô nên thông minh hơn một chút."
"Tôi biết." Lâu Hải Âm cười khổ, có vẻ bất đắc dĩ gật đầu nói.
Tình thế hiện giờ cũng không có chỗ cho cô từ chối rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm đội trưởng." Hứa Thâm nói.
Lâu Hải Âm gật đầu, cô lập tức kích hoạt năng lực, hỏi thăm những tinh linh đang du đãng bên cạnh mình, nhưng đáng tiếc, những tinh linh đó đều lắc đầu, tỏ vẻ chúng không biết tung tích của đội trưởng.
"Tôi không biết đội trường ở đâu." Lâu Hải Âm thoáng khẩn trương lên tiếng, trong lòng lo lắng Hứa Thâm sẽ ghét bỏ loại năng lực tầm thường của mình.
"Tôi biết."
Lời nói của Hứa Thâm lại khiến Lâu Hải Âm sửng sốt.
Sau đó, Hứa Thâm mang theo Lâu Hải Âm xuống lầu, một đường đi dọc theo hoặc xuyên qua các toà nhà trong tiểu trấn.
Phần eo của Lâu Hải Âm bị thương, dù đã được khâu lại nhưng vẫn không thích hợp để vận động mạnh, dù sao hiệu quả do sợi khư của Hứa Thâm tạo thành cũng kém hơn năng lực khôi phục của hệ trọng cấu chân chính. Nó không thể khép lại ngay lập tức mà cần phải nghỉ ngơi thêm.
Nhưng lúc này lại không có cơ hội cho Lâu Hải Âm nghỉ ngơi.
Bởi vậy trong quá trình chạy nhanh này, mỗi khi miệng vết thương trên cơ thể Lâu Hải Âm nứt ra, Hứa Thâm sẽ dùng sợi khư thẩm thấu vào trong cơ thể cô, khâu nó lại, khiến cho vết thương trên cơ thể Lâu Hải Âm cứ liên tục không ngừng quay cuồng trong vòng tuần hoàn giữa nứt ra rồi khâu lại, tương ứng với đó là mất đi một lượng máu nhỏ.
Không lâu sau, Hứa Thâm đã vọt tới bên ngoài một cửa hàng tổng hợp của tiểu trấn.
"Chuẩn bị." Đột nhiên Hứa Thâm thấp giọng nói một câu.