Lâu Hải Âm thoáng kinh ngạc, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng đã trông thấy ngay phương hướng mà bọn họ đang chạy tới, chợt có một bóng người nhảy từ bên trong cửa hàng mua sắm đằng trước ra ngoài.
Đối phương đúng là Uông Thành, người lúc trước đã nói mấy người bọn họ chia nhau ra chạy đi.
Đội trưởng?
Lâu Hải Âm kinh ngạc, rõ ràng những tinh linh bên cạnh không nói cho cô biết, đội trưởng đang ở gần đây.
Khi bọn họ nhìn thấy Uông Thành, Uông Thành cũng nhạy bén mà phát hiện được hai người Hứa Thâm. Sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc rõ rành rành trên mặt hai người cùng với một tia mừng rỡ lộ ra trên mặt Hứa Thâm sau khi kinh ngạc, Uông Thành liền biết đây là trùng hợp.
Và điều khiến cho gã kinh ngạc chính là, hai người này lại chưa chết.
Quả nhiên hệ cảm giác vẫn có chút thủ đoạn trên phương diện lẩn tránh nguy hiểm.
Uông Thành lập tức vẫy vẫy tay rồi chạy về phía Hứa Thâm.
"Hai người không gặp phải người của hội Hải Đường Huynh Đệ sao?" Uông Thành vừa tới gần, lập tức mở miệng hỏi.
Lâu Hải Âm nghĩ đến hai người vừa bị Hứa Thâm chém giết thê thảm trước đó, vẻ mặt thoáng có chút kỳ quái và mất tự nhiên.
Một tia mất tự nhiên này cũng bị Uông Thành bắt gặp, gã nghi hoặc nói: "Gặp được rồi ư?"
Phù!
Bỗng nhiên, một luồng hàn quang đột ngột hiện ra, chém thẳng lên đầu Uông Thành với tốc độ nhanh như tia chớp.
Nhưng kỳ dị chính là, một kiếm này lại không thể bổ đứt đầu gã được.
Bởi vì ngay thời khắc sinh tử này, trên xương sọ của gã vừa xuất hiện một lớp vảy màu đỏ, chính nó đã chặn lại lưỡi kiếm.
Nhưng kiếm phong tạo thành trọng kích cũng khiến cho Uông Thành lập tức biến sắc. Gã kinh hãi nhìn Hứa Thâm, người vừa ra tay: "Cậu… cậu làm cái gì vậy? !"
Gã kinh sợ rít gào một tiếng, rồi vội vàng bứt người ra ngoài, nhưng bỗng nhiên thân thể trở nên chậm chạp, vướng víu như vừa rơi xuống nước.
Hứa Thâm bên kia lại không có ý định lên tiếng, kiếm thứ nhất còn chưa chấm dứt, hắn đã vung kiếm thứ hai chém tới.
Điệp lãng, nhị trọng kiếm trảm! !
Lúc này, uy lực của kiếm thứ hai còn mạnh hơn kiếm thứ nhất!
Thậm chí Hứa Thâm còn không có ý định thay đổi vị trí mục tiêu, hắn vẫn chém xuống đầu Uông Thành.
Uông Thành kinh hãi vội vàng muốn ngăn cản, nhưng kiếm tới quá nhanh, gã không kịp rút binh khí ra, tốc độ rút kiếm của gã chậm hơn Hứa Thâm rất nhiều, cộng thêm lúc này, năng lực đã bị suy yếu, tốc độ càng thêm chậm.
Năng lực, cường hóa!
Uông Thành gầm lên, quyết đoán giải phóng ra năng lực. Dưới tác dụng của năng lực cường hóa, gã có thể tăng lực lượng của mình lên gấp ba trên toàn bộ phương vị!
Thị giác, thính giác, cảm nhận, lực lượng, tốc độ… là toàn bộ phương vị đều được tăng lên!
Bao gồm cả tinh thần lực! !
Đây là năng lực của Uông Thành, cũng coi như có chút xuất sắc trong phần đông đội trưởng.
Nhưng lúc này, sau khi Uông Thành phát động năng lực, gã lại kinh hãi phát hiện, đúng là sức lực của mình có tăng lên, nhưng chỉ tăng lên được gấp đôi!
Hiệu quả cường hóa cũng yếu hơn!
Tuy vậy, sau khi năng lực đã tăng lên gấp đôi, tốc độ của Uông Thành cũng tăng vọt, gã lập tức rút kiếm chém về phía Hứa Thâm, nhưng đương nhiên, vẫn quá muộn để chống lại.
Chỉ nghe “Phịch” một tiếng, lưỡi kiếm của Hứa Thâm đã chém mạnh vào lớp vảy đỏ trên trán gã.
Tầng vảy nọ hơi lõm xuống nhưng không bị vỡ ra, hiển nhiên độ cứng cỏi của khư binh này vượt xa mức bình thường.
Dù vậy, xung lực cuồng bạo của kiếm phong vẫn như một đòn cảnh cáo mạnh mẽ, không dễ dàng bị ngăn cản như vậy.
Trên thực tế, tuy loại lực lượng này đã bị khư binh chống đỡ và phân tán nhưng phần dư chấn còn sót lại vẫn khiến Uông Thành có cảm giác đầu mình mới bị gõ cho một gậy.
Đầu óc có chút choáng váng, thân thể gã khẩn trương lui về phía sau, nhưng bước chân có chút vô lực.
Cũng ngay vào lúc này, Mặc Vệ chợt xuất hiện như một bóng ma, một quyền đấm mạnh vào đầu gã.
Một quyền này trực tiếp xuyên qua tầng vảy đỏ trên trán Uông Thành, nhưng ngay lúc nện xuống đầu gã, nó lại bị một mảnh lá cây màu đen ngăn lại
Kiện khư binh thứ hai!
Hơn nữa lại là khư binh phòng ngự lực lượng xâm nhập tâm linh!
"Chết!"
Ánh mắt Hứa Thâm phát lạnh, ngay trong khoảnh khắc hắn thu hồi kiếm phong, khư lực toàn thân lập tức bạo động, vô số sợi khư bắn ra như trăm ngàn thanh lợi kiếm, đồng thời đâm xuyên qua cơ thể Uông Thành.
Sợi khư bắn về phía trái tim bị ngăn cản, nhưng trên tay chân lại không có khư binh phòng hộ, và dù có trang phục tác chiến ngăn cản, nhưng các khe hở đã bị xuyên thủng.
Chỉ nghe “Răng rắc” mấy tiếng, khớp gối của Uông Thành đã bị sợi khư cắt đứt, gã lập tức khụyu xuống dưới.
Phần cánh tay của bộ chiến y trên cơ thể gã được nối liền với trang phục chiến đấu, không có khe hở để chui vào, toàn bộ các sợi khư đi đến nơi này đều bị ngăn cản lại.
Vèo!
Nhị trọng kiếm trảm! !
Hứa Thâm lại hung hăng chém xuống kiếm thứ ba, mục tiêu vẫn là phần vảy đỏ trên trán.
Lực lượng cuồng bạo gây ra chấn động, khiến cho hai mắt Uông Thành biến thành một mảnh trắng dã, bàn tay đang cầm chuôi kiếm của gã chợt buông lỏng ra, trong phút chốc đầu óc trở nên hỗn loạn, tư duy tan rã.
Nhân khoảnh khắc này, sợi khư của Hứa Thâm lại vặn vẹo, trực tiếp chui vào phần máu thịt bị đứt lìa dưới đầu gối, nhanh chóng lượn vòng trong cơ thể gã, giống như một thanh đao mảnh khảnh, cắt đứt toàn bộ kinh mạch và dây chằng.
Uông Thành kêu lên thảm thiết, cả người ngã xuống mặt đất, tuy còn chưa chết, nhưng thân thể đã tê liệt.
Đặc biệt là sau khi sợi khư xuyên đến xương sống, nó trực tiếp chặt đứt từng đoạn xương sống, khiến cả cơ thể Uông Thành tê liệt hoàn toàn, tựa như một con tôm hùm bị rút chỉ tôm.
"Đi, tới giải quyết hắn." Hứa Thâm nói với Lâu Hải Âm.
Lâu Hải Âm ngơ ngác chứng kiến một màn này.
Phải biết rằng, cô đã từng được trông thấy chiến lực của Uông Thành, gã có thể đảm nhiệm chức đội trưởng, đương nhiên phải khiến các thành viên trong đội tin phục.
Nhưng thực sự không ngờ rằng, Hứa Thâm chỉ chém ra ba kiếm, trước sau cũng chỉ tốn chừng ba giây, gã đã bị phế bỏ.
Đây là đội trưởng đội thân vệ của Nghĩ Hậu đó!
Đưa mắt nhìn toàn bộ thành Bạch Nghĩ, gã cũng là một nhân vật cực kỳ hung hãn và mạnh mẽ.
Vậy mà hiện giờ, nhân vật cỡ đó lại co quắp như con chó chết, nằm trên mặt đất, không còn năng lực hành động.