"Vì… vì sao?" Uông Thành kinh sợ nhìn Hứa Thâm, trong mắt không giấu được sợ hãi và thống khổ.
Gã không thể hiểu được, vì sao Hứa Thâm lại đánh lén? Vì sao lại muốn giết gã?
"Anh chết rồi, vị trí này mới bỏ trống." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Uông Thành sửng sốt, chợt cười thảm một tiếng, nói: "Chỉ vì vị trí đội trưởng của tôi thôi sao? Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu, cậu cần gì phải..."
"Cần gì phải tổn thương tình cảm sao? Không phải dáng vẻ lúa anh để cho Trần Lỗi và Trầm Vãn Tình ở lại cản hậu, cũng rất trọng tình cảm sao?" Hứa Thâm nói.
"Tóm lại phải có người hy sinh, năng lực của bọn họ thích hợp để cản phía sau, nếu không toàn bộ chúng ta đều phải chết." Uông Thành tranh cãi: "Đáng lẽ cậu nên cảm ơn tôi mới đúng, vì đã không để cậu phải ở lại cản phía sau.”
Hứa Thâm cũng không phủ nhận: "Chuyện tôi giết anh không liên quan gì đến bọn họ, chỉ bởi vì anh cản đường của tôi thôi. Anh chết rồi, vị trí đội trưởng đội 6 sẽ bỏ trống."
“Tôi có thể cho cậu, sau khi trở về tôi sẽ xin Nghĩ Hậu, nói là tôi muốn về hưu nên rời cương vị công tác." Uông Thành lập tức nói.
"Đợi đến lúc xuất hiện trước mặt Nghĩ Hậu, anh muốn nói cái gì, tôi cũng không ngăn cản được." Hứa Thâm nhìn Lâu Hải Âm vẫn còn đang ngẩn người bên cạnh, nói: "Cô còn chờ cái gì nữa?"
“Để tôi đến làm điều đó sao?" Sắc mặt Lâu Hải Âm trở nên phức tạp.
"Bằng không thì sao?"
Trong lòng Lâu Hải Âm dâng trào chua xót, cô biết đây là đầu danh trạng[1] mà Hứa Thâm muốn cô làm. Hắn muốn lấy chuyện này ra để hoàn toàn trói buộc cô.
"Chờ một chút." Uông Thành vừa nhìn thấy Lâu Hải Âm chậm rãi đi tới, tựa như đã đoán được mối quan hệ giữa bọn họ, gã vội vàng nói: "Tôi mạnh hơn cô ấy, tôi cũng có thể quy thuận cậu, cậu hãy tha cho tôi đi."
“Tinh lực của tôi có hạn, lưu lại một người tâm phúc trong đội thân vệ là đủ rồi. Vị trí của anh, tôi phải tự mình ngồi mới được, cho nên anh nhất định phải thoái vị." Hứa Thâm nói.
Chỉ có đội trưởng chết đi, vị trí bỏ trống mới không làm người ta hoài nghi.
Có thể nói sự kiện ngoài ý muốn lần này là cơ hội tốt trời ban, cho nên Hứa Thâm mới quyết định hành động như vậy, cầu phú quý từ trong hiểm nguy.
"Đội trưởng, xin lỗi." Lâu Hải Âm nghe được lời nói của Uông Thành, một tia do dự trong lòng cũng lập tức bị chặt đứt. Cô biết nếu mình để đội trưởng nói tiếp, lỡ như Hứa Thâm thay đổi chủ ý, thì kẻ xui xẻo chắc chắn sẽ là cô.
Sưu!
Lâu Hải Âm rút kiếm xông tới.
Đột nhiên gương mặt Uông Thành trở nên dữ tợn, khư lực cả người lập tức bạo động, thân thể lại biến thành bộ dáng hư ảo giống như sương mù.
Đây chính là trạng thái khư lực cực hạn mà chỉ tồn tại dã đạt tới hình thái thứ hai cực hạn mới có khả năng kích phát ra.
Một khi trạng thái này được kích hoạt, đối phương có thể dùng toàn bộ khư lực bổ sung năng lượng cho thân thể, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tạm thời hóa thân thành khư!
Khi kích hoạt trạng thái khư lực cực hạn, huyết nhục phàm thai trong thân thể đều bị áp chế, và các phương diện như lực lượng, tốc độ, cảm giác… đều sẽ tăng lên trên diện rộng, đồng thời trong khoảng thời gian này, tính tình cũng sẽ bị ảnh hưởng, trở nên kỳ quái, thậm chí còn có xúc động mãnh liệt muốn ăn thịt người.
Bởi vậy dù là trảm khư giả hình thái thứ hai cực hạn, cũng sẽ không tùy tiện tiến vào trạng thái khư lực cực hạn.
Suy cho cùng, ở trong loại trạng thái này, ăn thịt người chỉ là chuyện nhỏ, nếu bên người có thân tín, người nhà, rất có khả năng sẽ bị ăn hết.
Khi được trạng thái khư lực cực hạn tăng cường, chiến lực của Uông Thành lập tức tăng vọt. Hiển nhiên người có thể đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của đội 6 như gã tuyệt đối không đơn giản, nếu chỉ có thể ngăn cản ba kiếm của Hứa Thâm, làm sao đủ khả năng leo lên cái ghế này?
“Phanh” một tiếng, chỉ thấy thân thể vốn đã tê liệt của gã, lại có thể chống đỡ mà đứng lên khỏi mặt đất một cách vô cùng, rồi đột nhiên gã trở tay đánh một quyền về phía Lâu Hải Âm.
Trên nắm tay là khư binh quyền kiếm dữ tợn, nếu một quyền này đánh trúng, khẳng định là thân thể sẽ bị xé rách dễ dàng.
Lâu Hải Âm kinh hãi, cô vội vàng né tránh. Trong mắt cô, những tinh linh chung quanh đang không ngừng khuyên cô mau né tránh đi, tuy chúng có thể cung cấp cho cô một ít tình báo, nhưng lại không thể trợ giúp cô chiến đấu.
Lâu Hải Âm chỉ có thể chật vật chống đỡ những đòn phản công của Uông Thành. Thanh kiếm trên tay cô vừa trúng một quyền, suýt chút nữa lực lượng cuồng bạo từ bên kia truyền tới đã khiến cô không thể cầm được thanh kiếm nữa, thân thể bị đánh bay ngược ra ngoài.
Uông Thành vừa đánh bay Lâu Hải Âm, nhưng không tiếp tục đuổi theo bổ thêm một đao, mà thay vào đó, gã lập tức hung tợn nhìn Hứa Thâm một cái.
Đối với gã, giải quyết Lâu Hải Âm không có chút ý nghĩa nào cả, rồi bỗng nhiên gã xoay người bỏ chạy.
"Đây là trạng thái khư lực cực hạn sao..." Hứa Thâm nhìn thân thể Uông Thành đang dùng một tư thế quỷ dị bò sát đất để chạy trốn.
Phải biết rằng, lúc trước hắn đã phá hủy toàn bộ kinh mạch và huyết quản trên thân thể gã, nhưng trong trạng thái khư lực cực hạn, gã vẫn còn có thể hành động được.
Đúng là không sao tin nổi mà.
Bàn tay Hứa Thâm vung lên, sợi khư ngưng kết thành xiềng xích bắn mạnh ra ngoài, dưới tác dụng gia tăng tốc độ trong khu vực 4 mét, xiềng xích giống như viên đạn đột nhiên bắn mạnh tới.
Uông Thành nghe được động tĩnh, vội vàng né tránh, nhưng chuỗi xiềng xích nọ lại giống như độc xà, đã nhắm thẳng vào gã, rồi tự chuyển phương hướng trên không trung, trực tiếp xỏ xuyên qua bắp chân, rồi nhanh chóng co rút lại.
Uông Thành rống giận rồi xoay người đánh ra một quyền, nhưng xiềng xích vốn mềm mại, không bị quyền kiếm chặt đứt.
Cùng lúc đó, mấy sợi xiềng xích liên tiếp lao tới giống như đạn bắn, trực tiếp phong tỏa thân thể của gã.
Gần như đồng thời, thân hình của Mặc Vệ xuất hiện bên cạnh Uông Thành, đột ngột đánh một quyền thẳng vào đại não của gã.
Uông Thành đang muốn né tránh xiềng xích, lại cảm thấy đại não ong ong rung động, tựa như ý thức vừa trúng một đòn độn kích, tư duy tạm thời lâm vào đình trệ.
(Độn kích: chỉ va chạm do vật thể không sắc nhọn gây ra, làm tổn thương đại não)