Mà đoạn thời gian đình trệ ngắn ngủi này, cũng khiến thân thể gã bị xiềng xích xuyên thẳng vào trong, rồi hung hăng kéo đến trước mặt Hứa Thâm.
Vừa đi đến bên chân Hứa Thâm, tác dụng của năng lực lấy nhỏ đổi lớn lập tức phát huy, Uông Thành trực tiếp cảm nhận được lực lượng của bản thân đang dần dần suy yếu, và ngược lại, lực lượng của xiềng xích lại trở nên không thể cản nổi.
"Giải quyết đi." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Lâu Hải Âm bò dậy từ dưới mặt đất, rồi vội vàng vọt đến rất nhanh. Thân thể của cô không chịu chút ảnh hưởng nào của năng lực suy yếu kia, dứt khoát vung kiếm chém xuống.
Uông Thành giận dữ quát: "Khốn nạn! !”
“Phốc” một tiếng, cái đầu bị chặt đứt, vẻ mặt vẫn còn giữ nguyên biểu cảm không cam lòng và phẫn hận.
Thân thể mất đi lực lượng, chậm rãi xụi lơ xuống, khư lực trong cơ thể không nhận được tín hiệu dẫn dắt từ ý chí, cũng từ trạng thái "sôi trào" dần dần bình ổn xuống, từ trạng thái khư lực cực hạn trở về trạng thái bình thường.
Xiềng xích thoáng run rẩy một hồi, sau đó trực tiếp cắt mở lồng ngực của gã, lấy từ bên trong ra một bộ phận cơ quan nội tạng.
Lâu Hải Âm nghe được tiếng nhấm nuốt, quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
"Dường như người trong nhà hơi nhiều rồi..." Bỗng nhiên Hứa Thâm lẩm bẩm.
Cùng lúc ấy, ở trong căn phòng nhỏ tối tăm, "Ma ma" đang đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, cứ để cho anh ta chờ ở cửa, chờ sau này quen thuộc rồi, lại cho tiến vào, dù sao... Bây giờ anh ta vẫn còn là người xa lạ."
Không thể dễ dàng cho phép người lạ vào trong nhà được.
Hứa Thâm hiểu được ý của "Ma ma", hắn gật gật đầu, rồi nhìn về phía Lâu Hải Âm.
Lâu Hải Âm run rẩy đứng lên, sau đó cắn răng xách cái đầu của Uông Thành tới, nói: "Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"
“Rời khỏi nơi này." Hứa Thâm xoay người nói: "Nơi này quá nguy hiểm, trước tiên phải đến nơi an toàn truyền tin tức cầu cứu trở về đã, sau đó chờ đợi cứu viện.”
Còn có ai ở đây nguy hiểm hơn cậu sao... Hơn nữa cậu thật sự cần người khác cứu viện hả? Lâu Hải Âm đầy bụng chửi bới lại không cách nào phun ra ngoài được, chỉ có thể lựa chọn im lặng không nói gì mà nở một nụ cười khổ.
Cô đành phải lầm lũi bước theo phía sau Hứa Thâm, hai người bọn họ đi ra bên ngoài trấn nhỏ.
Trên đường đi, Lâu Hải Âm vừa thông qua những tiểu tinh linh hỏi thăm tình huống chung quanh, vừa tò mò hỏi Hứa Thâm: "Làm sao cậu biết anh ta ở chỗ này? Dù là hệ cảm giác... Cũng không thể dò xét trên phạm vi lớn như vậy được?”
Hứa Thâm không quay đầu lại, cũng không giải thích.
Bầu không khí im lặng này khiến Lâu Hải Âm có chút lúng túng không biết làm sao, nhưng nó cũng làm cho cô ý thức được câu hỏi của mình có chút mạo phạm rồi.
Thân phận hiện tại của cô là gì chứ? Làm sao có thể hỏi vấn đề như vậy được...
Lâu Hải Âm thầm cười khổ trong lòng, chỉ có thể thành thành thật thật tiếp tục cảm nhận chung quanh.
Hứa Thâm cũng hướng ánh mắt quan sát xung quanh. Hắn không yên tâm nếu phó mặc an nguy của bản thân cho cảm nhận của Lâu Hải Âm, chính mình cũng phải luôn luôn cảnh giác, chú ý diễn biến xung quanh.
Về phần chuyện thăm dò Uông Thành, đương nhiên là hắn không cần thiết phải nói ra thủ đoạn của mình cho Lâu Hải Âm biết. Tuy đó chỉ là một thủ đoạn nhỏ, thông qua sợi khư làm ký hiệu mà thôi.
Từ khi nắm giữ lấy nhỏ đổi lớn, năng lực của Hứa Thâm đã được gia tăng cực lớn. Hắn có thể co rút sợi khư đến trình độ còn nhỏ hơn sợi tóc, rồi cho nó tiến vào trong thân thể Lâu Hải Âm chữa thương cho cô, tự nhiên cũng có thể vắt sợi khư đó lên cơ thể những người khác làm ký hiệu.
Lúc trước, Tri Chu Nam từng làm mạng nhện trên nóc tòa kiến trúc kia, còn Hứa Thâm... hắn để lại sợi khư ở tất cả các con đường xung quanh trấn nhỏ.
Không lâu sau đó, Hứa Thâm và Lâu Hải Âm cũng đi ra bên ngoài trấn nhỏ.
Lâu Hải Âm được Hứa Thâm cho phép, lập tức truyền tin tức về cung Tuyết.
Chuyện hai người phải làm tiếp theo chính là ở tại chỗ im lặng chờ đợi.
“Bọn họ có thể kiểm tra ra đội trưởng chết vì một nguyên nhân khác hay không?” Lâu Hải Âm vẫn có chút lo lắng về chuyện này.
Tuy bọn họ đã che giấu một ít dấu vết, nhưng nhân tài trong đội thân vệ xuất hiện lớp lớp, loại năng lực gì cũng có, vô cùng đa dạng, thậm chí còn có một vài loại năng lực mà người ta không thể nào tưởng tượng ra được.
Và ai cũng không biết trong số những người được phái tới đây, có ai sở hữu loại năng lực có thể tái hiện nguyên vẹn hiện trường hay không.
“Chỉ mong không có nhân tài như vậy.” Hứa Thâm nói
Lâu Hải Âm nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Thâm, tựa như hắn cũng không quá lo lắng về chuyện kia. Cô không nhịn được, lại hỏi: “Lỡ như có thì sao?”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nha!
“Vậy đội ngũ thân vệ đành phải giảm bớt một vị nhân tài rồi.” Hứa Thâm nói.
Lâu Hải Âm chợt sửng sốt, đáy lòng phát lạnh, người trước mặt cô đúng là to gan lớn mật. Hắn thực sự cho rằng thân vệ của Nghĩ Hậu toàn là heo chó thôi sao, muốn giết thì giết?
“Chẳng lẽ cậu cố ý ẩn núp đến bên người Nghĩ Hậu?” Lâu Hải Âm thật cẩn thận quan sát Hứa Thâm, hắn che giấu sâu như vậy, lại có thực lực mạnh như thế, vậy mà chỉ an phận làm một thân vệ bình thường, hiển nhiên là nhân tài không được trọng dụng.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ muốn trèo cao hơn một chút mà thôi.” Hứa Thâm liếc Lâu Hải Âm một cái, nhàn nhạt trả lời.
Lâu Hải Âm đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng, không biết cô có nên tin Hứa Thâm hay không.
Chỉ vì thăng chức lên vị trí đội trưởng mà hắn giết chết Uông Thành...
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đây chính là cách thăng chức tốt nhất, lại bớt phiền toái nhất.
Khi có vị trí trống, tất nhiên bên trên cần phải đề cử một người lên thế chỗ rồi.
Nếu như phải từ từ tích lũy tư lịch, công nhận là lâu thật... Bỗng nhiên Lâu Hải Âm lại có cảm giác dường như cô cũng có thể hiểu được một chút tâm trạng của Hứa Thâm.
Quan trọng nhất là, những tiểu tinh linh vờn quanh bên người cô cũng đang ríu ra ríu rít nói:
【 Hắn nói rất đúng! 】
【 Hắn làm đúng! 】
【 Giết rất tốt! 】
Đám tiểu khả ái các ngươi, sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Hắn mới giết người đó... Lâu Hải Âm thầm thở dài trong lòng, cô có cảm giác sau khi mình đi theo Hứa Thâm, những tiểu tinh linh đơn thuần thiện lương bên cạnh cũng bị hắn dạy hư rồi.