Lâu Hải Âm không trông thấy bóng dáng Hứa Thâm, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Với lực lượng mà Hứa Thâm bày ra lúc trước, hắn hoàn toàn có thể giải quyết hai người này, nhưng hiện giờ hắn lại lựa chọn bỏ cô mà chạy trốn rồi?
Đây là đang kiểm tra lực lượng của cô sao?
Hay lúc trước Hứa Thâm đã hao tổn hết khư lực?
Mặc kệ là loại nào, trong lòng Lâu Hải Âm cũng rủa thầm, quả nhiên đàn ông đều không đáng tin cậy.
Nhưng cô phải làm sao bây giờ?
Lâu Hải Âm hướng ánh mắt nhìn chung quanh, sao đó lao về một hướng khác.
Nhưng tốc độ của Công Chúa tiên sinh cực nhanh, đảo mắt một cái đã đuổi kịp Lâu Hải Âm, thân thể của gã hơi bành trướng, để lộ ra cơ bắp hùng tráng bên trong, cực kỳ phù hợp với hình tượng một “Người cha” vĩ đại.
Tiếng gió gào thét cùng với âm thanh cây rìu chém tới, Lâu Hải Âm vội vàng cúi thấp người, mái tóc trực tiếp bị đối phương chém đứt.
Cô còn chưa kịp định thần lại, quãng đường chạy trốn kịch liệt vừa nãy đã làm ảnh hưởng đến miệng vết thương trên xương sống, làm cô bị xuất huyết bên trong.
Lâu Hải Âm cắn chặt răng, phần nướu đã dính đầy máu tươi tràn ra từ nội tạng.
“Không được chạy.” Công Chúa tiên sinh trầm thấp nói.
Lưỡi rìu che khuất ánh sáng, lại trực tiếp chém xuống đầu.
Phốc phốc!
Cùng lúc ấy ở một nơi khác, đột nhiên trước ngực Hải Đường bị xuyên qua, xuất hiện một lỗ thủng cực lớn.
Gã kinh ngạc nhìn bóng người vừa phanh lại trước mặt mình, làm sao có thể?
“Ai cho anh dũng khí một mình đến đuổi giết tôi?” Hứa Thâm chậm rãi xoay người, phẫn nộ và khẩn trương trên mặt đều biến mất, trở nên vô cùng bình tĩnh.
Hải Đường chợt vung kiếm, chặt đứt xiềng xích, vẻ mặt gã đầy lạnh lẽo: “Anh đang ngụy trang? Là lúc trước bên cạnh còn có đồng đội, nên không muốn bị bại lộ sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Hứa Thâm nói: “Tôi chỉ không muốn để cho người bạn kia của anh nhìn thấy mà thôi.”
Người bạn kia của tôi... Hải Đường có chút giật mình, đột nhiên con ngươi co rút lại, tên kia cũng theo bọn họ tới đây sao? Đã sớm nghe nói đối phương là năng lực giả hệ ảnh tử, rất khó bị phát hiện, mỗi lần gặp mặt gã đều bị bóng dáng đột nhiên buông xuống của đối phương dọa sợ.
Chẳng lẽ… lúc trước Hứa Thâm nhìn thấy người kia?
“Rốt cuộc anh năng lực giả hệ gì?” Hải Đường lạnh lùng nhìn Hứa Thâm, máu thịt trên bụng mấp máy, khiến máu tươi ngừng chảy.
Hứa Thâm nhẹ giọng nói: “Tôi lại muốn hỏi anh một chút, vừa rồi anh nói nơi này không chỉ có một quân vương là Nghĩ Hậu là có ý gì?”
Hải Đường cười lạnh nói: “Đương nhiên là ý trên mặt chữ, đừng tưởng rằng các người là thân vệ của Nghĩ Hậu thì có thể không coi ai ra gì, cứ đi nghe ngóng mà xem, xem thân vệ của Nghĩ Hậu đã chết bao nhiêu người rồi?”
Hứa Thâm hướng ánh mắt đầy hứng thú nhìn gã: “Nói như vậy, người gây ra chuyện bức tường bị nứt lần này, và đối tượng hợp tác với các anh, đều là cùng một người? Chẳng lẽ là Phản Nội Quân?”
“Phản Nội Quân? Đương nhiên không phải đám người điên đó.” Hải Đường chậm rãi đến gần Hứa Thâm, nói: “Cậu đang kéo dài thời gian sao? Không có cơ hội đâu.”
Khư lực cả người gã phun ra, luồng khư lực này dần dần thẩm thấu ra ngoài từ phần rìa đồng tử, hai mắt chuyển thành một màu đen thuần túy, hiển nhiên Hải Đường đã tiến vào trong trạng thái khư lực cực hạn.
Với tư cách là thủ lĩnh của hội Hải Đường Huynh Đệ, gã đã sớm đạt tới hình thái thứ hai cực hạn, chẳng qua từ đầu đến cuối vẫn không thể tiến thêm một bước đột phá trở thành quân vương thôi.
Một bước kia thực sự khó như lên trời, cũng không có lộ tuyến cố định, toàn bộ đều dựa vào vận khí và cơ duyên. Còn phải có quyết tâm tìm đường sống từ trong chỗ chết, gã cũng không dám dễ dàng mạo hiểm.
Nhưng dù là hình thái thứ hai cực hạn, thì ở thành Bạch Nghĩ này, gã vẫn là một nhân vật đứng sừng sững trên đỉnh Kim Tự Tháp, ngoại trừ quân vương, người có thể đọ sức cùng gã chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Được rồi.” Hứa Thâm thở dài, xem ra có hỏi cũng không ra điều gì. Hắn vốn đang đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Hải Đường, đột nhiên, trong mắt hắn xuất hiện từng bóng người ở bên cạnh Hải Đường.
Những hư ảnh này dần dần trở nên rõ ràng, rõ ràng tới từng khuôn mặt.
Có Công Chúa tiên sinh, lão giả Ưu Hoạn và Tri Chu Nam…
Tất cả đều là trảm khư giả hình thái thứ hai của hội Hải Đường Huynh Đệ.
Vẻ mặt của những người này đều thống nhất một màu, đó là lạnh lùng mà chết lặng. Và khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi của bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, đương nhiên, bọn họ cũng chú ý tới Mặc Vệ đang đứng phía sau Hứa Thâm.
“Hả?” Đôi mắt Hải Đường hơi trầm xuống: “Hệ cảm giác loại tinh thần? Nghĩa là anh có thể nhìn thấy nhược điểm, đều là do anh ta nói cho anh biết sao?”
“Những người bên cạnh anh thì sao?” Hứa Thâm cũng vô cùng tò mò, không biết là dạng năng lực gì lại có thể mô phỏng nhóm trảm khư giả hình thái thứ hai khác bằng trạng thái tinh thần lực.
“Họ đều là huynh đệ của tôi.” Hải Đường nâng bàn tay lên, trực tiếp truyền lệnh Hứa Thâm.
Trong thoáng chốc, tựa như phần đông bóng người bên cạnh gã vừa thức tỉnh, trong mắt bọn họ phát ra hắc quang mãnh liệt, rồi không chút do dự gào thét đánh tới Hứa Thâm như một bầy ác quỷ, trận thế kinh người.
Mặc Vệ!
Hứa Thâm thầm kêu gọi trong lòng, Mặc Vệ đạp một bước tiến lên, chắn trước mặt hắn.
Trên mặt Hứa Thâm xuất hiện mặt nạ Quỷ Nguyệt, vì ổn thỏa, hắn vẫn lựa chọn vận dụng khư binh.
“Mặt nạ của Giang gia… Cậu là thành viên hạch tâm của Giang gia?” Rõ ràng là khi Hải Đường nhìn thấy chiếc mặt nạ này, gã tỏ ra cực kỳ sửng sốt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Bởi vì thành viên hạch tâm của Giang gia đều là tồn tại cực kỳ khủng bố trong hàng ngũ hình thái thứ hai, chỉ đứng sau quân vương mà thôi.
Trong truyền thuyết có ghi nhận lại, thậm chí thành viên hạch tâm của bảy đại gia tộc, còn có thể dùng năng lực của hình thái thứ hai, đánh cược cùng quân vương.
Đương nhiên người ta luôn cho rằng loại chuyện nghịch thiên này đã bị truyền thuyết khuếch đại.
Sưu!
Lão giả Ưu Hoạn và Tri Chu Nam dẫn đầu vọt tới, chia thành một trái một phải giết về phía Mặc Vệ.
Tri Chu Nam phóng ra tơ nhện quấn quanh trên người Mặc Vệ, loại tơ nhện này không được bện thành từ khư lực, chúng được tạo nên từ tinh thần lực.
Lão giả Ưu Hoạn cũng phóng ra một mảnh quang mang màu xanh biếc. Và chỉ trong phút chốc, thân thể Mặc Vệ lại bốc lên từng sợi sương mù mỏng manh, tựa như bị ăn mòn.