Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 618 - Chương 618. Anh Thua Rồi!

Chương 618. Anh Thua Rồi! Chương 618. Anh Thua Rồi!

Vào thời khắc nguy hiểm này, lão giả Ưu Hoạn và Tri Chu Nam vừa bị thương, đều bỏ qua Hứa Thâm, dứt khoát xoay người quay về phía Hải Đường.

“Tôi và huynh đệ của tôi không thể thua được!” Hải Đường rống giận, ánh mắt tràn ngập dữ tợn, bóng dáng của đám Hải Loa và Công Chúa tiên sinh đều tụ tập lại sau lưng gã.

Tiếp đó, một bóng dáng nguy nga chợt đứng lên từ trong bóng tối.

Là một gương mặt xa lạ mà Hứa Thâm chưa từng trông thấy.

Gương mặt này lộ vẻ uy nghiêm, tràn ngập mị lực thành thục, đôi mắt thâm thúy, hai má như phủ khắc mang theo nét tang thương và hiền lành, nhưng giờ phút này, ánh mắt của đối phương chợt trở nên lạnh như băng, nhìn xuống Mặc Vệ đang nhanh chóng vọt tới.

Phanh!

Trong nháy mắt khi Mặc Vệ tới gần, bóng dáng kia dứt khoát đạp một cước tới, lại hung hăng đánh ra một quyền.

Mặc Vệ không có ý định dừng lại, đao phong trực tiếp chém ra.

Quyền đao va chạm, lại bộc phát ra một loại lực lượng trùng kích làm người ta sợ hãi, Hứa Thâm có cảm giác trong đầu hơi choáng váng, tựa như vừa bị người ta gõ cho một gậy.

Mà trên mặt Hải Đường lại lộ ra một tia thống khổ dữ tợn, gã không tin trên phương diện lực lượng tinh thần, mình lại bị Hứa Thâm áp chế.

“Anh thua rồi.” Không đợi Hải Đường tiếp tục làm ra phản ứng, đột nhiên một bóng dáng như quỷ mị bay tới.

Sắc mặt Hải Đường lập tức biến đổi, trong mắt gã hiện lên đòn tập kích của Hứa Thâm.

Tốc độ của Hứa Thâm cực nhanh, đảo mắt một cái đã tiếp cận đến trước mặt Hải Đường, thoạt nhìn như thể hắn vẫn một mực theo sát ngay phía sau Mặc Vệ, cùng lúc công tới.

Mà giờ phút này, khoảng cách giữa hai người đã tiến vào trong vòng năm mét.

Dưới hiệu quả tăng phúc của lực lượng cường hóa, năm mét cũng nằm trong lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn.

Bóng dáng của tinh thần thể nguy nga trước mặt Hải Đường, lập tức xuất hiện dấu hiệu suy nhược, cùng lúc đó, Hứa Thâm đạp một bước tới, còn bốn mét!

Hải Đường kinh hãi lui về phía sau, nhưng tốc độ lui về phía sau của gã không thể nhanh bằng chạy nước rút được.

Ba mét!

Hải Đường có cảm giác thân thể mình vừa bị một loại lực lượng nặng nề nào đó áp chế, tựa như rơi trong nước biển.

Hai mét!

Hải Đường thấy rõ đôi mắt lạnh thấu xương của Hứa Thâm.

“Không!”

Rút kiếm!

Tăng!

Kiếm quang trắng như tuyết cấp tốc xẹt qua, chém vào cổ Hải Đường, lại bị phần cổ áo trên trang phục tác chiến ngăn cản.

Nhưng lực lượng cực lớn của kiếm phong vẫn đủ làm thân thể Hải Đường nghiêng ngả.

Bàn tay Hứa Thâm đặt lên đầu của Hải Đường.

Đầu?

Hải Đường ngây người, bỗng nhiên gã lại phát hiện bóng dáng Hứa Thâm trước mắt chợt trở nên cao lớn hơn bình thường.

Mà bóng dáng nguy nga vẫn luôn bảo hộ đằng trước gã, lại trở nên thấp bé, thậm chí ở trước mặt Hứa Thâm, nó còn thấp hơn một nửa.

Mà giờ phút này, thân hình Mặc Vệ lại trở nên to lớn, con dao phay trong tay cũng biến thành một thanh trảm đao dài hơn một mét!

“Kết thúc rồi.” Hứa Thâm túm tóc Hải Đường, lại vung kiếm.

Mặc Vệ cũng vung đao theo hành động của hắn.

Dưới ảnh hưởng của năng lực của lấy nhỏ đổi lớn, giờ phút này, Hải Đường đã biến thành một thiếu niên mười mấy tuổi, lực lượng bị áp chế trên toàn bộ phương diện, thậm chí gã còn bị ép rời khỏi trạng thái khư lực cực hạn mà không hề hay biết.

Một kiếm một đao đồng thời hạ xuống.

Thân thể Hải Đường cứng đờ.

Bóng dáng nguy nga trước mắt gã bị đao phong bổ ra, nứt thành hai nửa.

Bóng dáng kia đã vì gã ngăn cản vô số mưa gió, cứ như vậy lại ngã xuống rồi tiêu tán như sương khói.

Hải Đường ngơ ngác nhìn hình ảnh này, trong mắt có chút mờ mịt.

Khi Hứa Thâm trở lại nơi tụ tập lúc trước, đã nhìn thấy Lâu Hải Âm đang ngồi một chỗ há miệng thở dốc, trên cánh tay có vài vết trầy xước, mà cách đó không xa, là một thi thể máu thịt mơ hồ.

Hứa Thâm cẩn thận phân biệt, mới phát hiện vị kia chính là Công Chúa tiên sinh.

“Cô xử lý hắn rồi?” Hứa Thâm có chút kinh ngạc hỏi.

Lâu Hải Âm vừa băng bó cánh tay của mình, vừa nhìn về phía Hứa Thâm, lại trông thấy dưới cằm Hứa Thâm có dính chút máu, không khỏi cả kinh hỏi: “Cậu bị thương sao?”

Cô đã chứng kiến thân thủ của Hứa Thâm từ trước rồi, nên nhìn thấy một màn này mới không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ như vậy.

Hải Đường kia lại có thể làm Hứa Thâm bị thương sao?

Phải biết rằng, ở trước mặt Hứa Thâm, kể cả người mạnh như Uông đội cũng chỉ kiên trì được ba giây, ăn xong ba kiếm là ngã xuống.

Hứa Thâm thoáng sửng sốt, rồi bình thản dùng tay áo lau đi vết máu dưới cằm: “Không phải của tôi.”

Lâu Hải Âm nhìn kỹ hai lần, mới phát hiện quả nhiên là như thế, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô đã nói rồi mà, làm sao một trảm khư giả hình thái thứ hai của tổ chức tư nhân, có thể dũng mãnh hơn Uông đội được.

"Không phải của cậu..." Đến đây, đột nhiên con ngươi trong mắt Lâu Hải Âm hơi co lại, toàn thân Hứa Thâm đều sạch sẽ, chỉ có phần cằm dính máu, chuyện này không khỏi khiến trong lòng cô sinh ra vài liên tưởng khủng bố.

Nhưng tất nhiên cô rất thức thời, không có hỏi thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ cạnh chân: "Cậu nói rất đúng, đúng là những người bạn của tôi có thể đến giúp tôi."

"Ồ?" Hứa Thâm nhìn thi thể đã nát bấy của Công Chúa tiên sinh.

Ngay khi nhìn thấy tình cảnh ở nơi này, trong lòng hắn đã có suy đoán, với thủ đoạn của Lâu Hải Âm, khả năng cao là không phải là đối thủ của gã.

Trừ phi...

"Tôi cũng vừa mới biết được, hóa ra những người bạn tinh linh của tôi rất lợi hại." Ánh mắt Lâu Hải Âm trở nên phức tạp, như cảm khái, lại như thổn thức.

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình là năng lực giả hệ cảm giác, nhưng vừa rồi có những tiểu khả ái kia hỗ trợ, lại khiến cô ý thức được bản thân mình cũng có sức chiến đấu rất mạnh.

"Đừng xem nhẹ đồng đội của cô." Hứa Thâm hướng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô: "Có lẽ năng lực của cô không phải là hệ cảm giác, mà là hệ đặc chất."

Lâu Hải Âm rơi vào trầm mặc.

Trải qua một màn lúc trước, cũng có một vài suy nghĩ không ngừng chuyển động trong lòng cô. Cô lại nhìn Hứa Thâm, càng ngày càng cảm thấy người đàn ông trước mắt này sâu không lường được, chợt buột miệng hỏi: "Làm sao cậu biết, bọn họ có thể chiến đấu?"

Hứa Thâm nhìn đám đông "tinh linh" với vóc dáng nhỏ xinh nhưng lại mang theo hình dạng dữ tợn, vặn vẹo đang vờn quanh bên cạnh Lâu Hải Âm, chỉ khẽ cười nói: "Đương nhiên là đoán."

Bình Luận (0)
Comment