Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 619 - Chương 619. Chỉ Sợ Người Này Là Một Kẻ Đần...

Chương 619. Chỉ Sợ Người Này Là Một Kẻ Đần... Chương 619. Chỉ Sợ Người Này Là Một Kẻ Đần...

"Đoán ư..." Lâu Hải Âm yên lặng, trong lòng không khỏi cười khổ, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận lời giải thích như vậy mà thôi.

Suy cho cùng, chỉ mình cô mới có thể nhìn thấy những tiểu khả ái bên cạnh kia, cũng chỉ mình cô mới có thể nghe được lời nói của bọn họ.

Kể cả khi gặp mặt Nghĩ Hậu, chưa chắc Nghĩ Hậu đã có thể cảm nhận được những tiểu khả ái này.

Về phần vì sao cô có thể đoán ra Nghĩ Hậu không cảm nhận được, đương nhiên là vì những tiểu khả ái này từng vờn quanh bên người Nghĩ Hậu, thậm chí còn ngỗ nghịch mà nhảy lên bàn của Nghĩ Hậu, nhưng Nghĩ Hậu vẫn không có phản ứng.

Có điều, dường như những tiểu khả ái cũng có chút e ngại Nghĩ Hậu, chúng không dám tiếp xúc tứ chi với ngài.

Nếu tiếp xúc tứ chi, có lẽ sẽ bị phát hiện...

"Không biết Lâm Hiểu có gặp phải chuyện không may hay không?" Lâu Hải Âm mở lời chuyển chủ đề, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng nhìn về phương hướng Lâm Hiểu chạy trốn.

"Anh ta là hệ cường công, nếu một mình còn đánh không lại đối phương, vậy cũng hết cách." Hứa Thâm nói.

Tuy chiêu thức của năng lực của hệ cường công không có nhiều thủ đoạn hoa mỹ, đa dạng, nhưng một khi đánh chính diện, bọn họ có thể dùng tốc độ cùng với lực lượng cường bạo để trực tiếp giành thắng lợi, trừ phi đối phương có năng lực quá mức quỷ dị, có thể hạn chế được bọn họ.

Nhưng lúc trước khi giao thủ với Hải Đường, Hứa Thâm cũng thấy được năng lực của Bạch Nha kia không quá mạnh.

Dù Lâm Hiểu không địch lại được đối phương, nhưng ít nhất cũng có thể thoát thân.

Lâu Hải Âm nghe được lời nói của Hứa Thâm, chỉ có thể bảo trì im lặng.

Hai người im lặng chờ đợi tại chỗ, không lâu sau đó, chợt có âm thanh của dụng cụ truyền tin vang lên.

Lâu Hải Âm tiếp nhận, là đội thân vệ tới tiếp viện, phiên đội thứ hai.

Đối phương hỏi tình huống, cũng hỏi địa điểm cụ thể của bọn họ. Sau khi bên kia biết được bọn họ tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng, lại kêu bọn họ chờ đợi tại chỗ.

Cuộc gọi kết thúc, Lâu Hải Âm nhìn về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm thản nhiên đặt mông ngồi xuống đất, tự nhiên là chờ đợi tại chỗ rồi.

10 phút sau.

Gió nhẹ lướt qua mặt cỏ, lỗ tai Hứa Thâm khẽ động, hắn lập tức quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, Lâu Hải Âm cũng nghe được lời nói nhỏ kề sát bên tai của những người bạn tinh linh, cô vội vàng quay sang nhìn về phía cơn gió vừa thổi tới.

Chỉ thấy một bóng dáng đang áp sát mặt cỏ, nhanh chóng lao về hướng này, bóng dáng ấy không phá hư bất cứ vật gì trên mặt đất, lại tựa như giẫm trên không khí, ngay cả dấu chân cũng không in lại.

Gã như cái bóng tiềm hành đi tới, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại 50 mét, ánh mắt nhìn thấy Hứa Thâm và Lâu Hải Âm đều quay đầu nhìn qua, gã không khỏi nhướng mày một cái.

Năng lực tiềm hành của gã lại bị nhìn thấu rồi?

Gã có chút không tin, càng thêm không phục, bóng dáng lập tức biến ảo, xông qua một hướng khác tiếp tục tiếp cận.

Lại nhìn thấy ánh mắt hai người kia cũng nhanh chóng di chuyển theo, cả hai vẫn chằm chằm theo dõi gã.

"..."

"..."

Hai bên đều có chút không biết nên nói gì.

Chỉ sợ người này là một kẻ đần... Lâu Hải Âm thầm nghĩ trong lòng.

Có nên làm bộ như không nhìn thấy đối phương hay không? Hứa Thâm tự hỏi, nhưng nghĩ đến Lâu Hải Âm cũng thấy được người kia, hắn nhìn thấy cũng không có gì lạ thường cả.

Suy cho cùng, hắn cũng là hệ cảm giác, cảm nhận được đối phương là chuyện... Rất hợp lý.

Người nọ thấy mình bị nhìn thấu, cũng dứt khoát không thèm trang bức nữa, trực tiếp hiện thân bước tới: "Rất cảnh giác nha."

Thông qua trang phục chiến đấu của đôi bên, bọn họ có thể nhận ra đối phương là thân vệ, bởi vậy khi đối mặt với nhau cũng không quá khẩn trương.

Lâu Hải Âm cười ha hả, đứng dậy nói: "Đội trưởng của mấy người đâu?"

"Ở phía sau." Người này nhìn nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt dừng trên thi thể nát bấy bên cạnh chân Lâu Hải Âm, khẽ nhướng mày nói: "Địch nhân bị giết mấy người?"

"2 người." Hứa Thâm nói: "Chúng tôi bị phân tán, còn có một đội viên bị tên còn lại đuổi giết, không biết đã trốn đi đâu rồi."

"Vậy mà nhóm các cậu còn ngồi yên được à? Sao không đi hỗ trợ?" Người này nhướng mày nói, trong giọng điệu mang theo vài phần chỉ trích.

"Không biết đã trốn đi đâu rồi." Hứa Thâm lặp lại câu nói vừa rồi của mình.

Sắc mặt đối phương trầm xuống, ánh mắt có chút khó chịu liếc nhìn Hứa Thâm một cái.

Trước đó, chuyện bị nhìn thấu năng lực đã khiến gã có chút căm tức, hiện giờ lại thấy Hứa Thâm nói chuyện với mình mà không có một chút thái độ kính ý nào như vậy, lại càng không thoải mái.

"Tình huống cụ thể là gì? Nói kỹ càng tỉ mỉ cho tôi." Gã phân phó nói.

"Chờ đội trưởng các người đến đây lại nói." Hứa Thâm nói.

"Tên nhóc phiên đội sáu kia, thái độ của cậu là gì vậy? !" Nghe vậy, người nọ không thể kiềm chế được nữa, tính tình của gã vốn không tốt, lại bị chọc giận, lập tức lớn tiếng hét lên.

Hứa Thâm nhướng mày, hắn lặng lẽ nhìn đối phương một cái, sau đó tiếp tục ngồi xuống mặt đất, không mở miệng nữa.

Lâu Hải Âm thấy không khí có chút căng thẳng, vội vàng lên tiếng hoà giải: "Tình huống có chút phức tạp, hay là chờ phiên đội hai của các anh đến đây rồi nói sau."

"Nếu sớm biết các người có đức hạnh như vậy, chúng tôi sẽ không tới cứu các người." Người kia hừ lạnh nói.

Phải biết rằng, trong số các phiên đội thân vệ của Nghĩ Hậu, danh hiệu càng đứng trước, thực lực càng mạnh.

Bởi vậy đối phương mới chướng mắt với phiên đội sáu xếp hạng cuối cùng của hai người bọn họ.

Suy cho cùng, chỉ thiếu chút nữa là phiên đội hai bọn họ có thể chen thân trở thành thành viên của phiên đội vương bài số một rồi.

Nghe gã nói như vậy, Lâu Hải Âm cũng không thể giữ được nụ cười trên gương mặt nữa, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.

Hứa Thâm đang ngồi dưới đất chợt hơi quay đầu, nhìn ra đằng sau người nọ.

Chỉ thấy từ phía xa xa có một nhóm người đang chậm rãi đi đến, bỗng nhiên một bóng dáng từ bên trong vụt tới, nhanh chóng chạy về phía này, chờ khi đến gần mới nhìn rõ, đối phương đúng là Lâm Hiểu.

"Mọi người không sao chứ?" Lâm Hiểu chạy tới trước mặt hai người Hứa Thâm, lập tức nhìn trái nhìn phải, rồi vội vàng hỏi.

"Bọn tôi không sao." Lâu Hải Âm thấy Lâm Hiểu xuất hiện, vẻ mặt cũng dịu đi một chút, nhẹ giọng cười nói.

Bình Luận (0)
Comment