"Tên kia rất khó giải quyết, suýt chút nữa tôi không giết được hắn, để cho hắn chạy thoát rồi, may mà bọn họ chạy tới đúng lúc." Lâm Hiểu nói, chợt nhìn về phía thanh niên bên cạnh, cười nói: "Đa tạ mọi người."
"Coi như cậu thức thời." Thanh niên này hừ lạnh một tiếng, rồi nghiêng đầu đi.
Lâm Hiểu kinh ngạc, nhưng nhìn sắc mặt của Hứa Thâm với Lâu Hải Âm, tựa như gã phát hiện được một chút manh mối, ngẫm nghĩ một hồi, cũng không mở miệng hỏi thêm.
Mấy người bọn họ đứng đó hồi lâu, cuối cùng toàn bộ thành viên phiên đội hai ở phía xa xa kia cũng tới đầy đủ.
Một người trong nhóm cầm theo một cái đầu trên tay, ném đến bên cạnh chân Hứa Thâm, chính là Bạch Nha đã đuổi giết Lâm Hiểu.
"Đội trưởng của các người đâu?" Đội trưởng phiên đội hai là người có dáng vẻ trung niên, cũng mặc trang phục của đội thân vệ, nhưng thứ tương đối bắt mắt chính là binh khí của gã. Nó là một cây trường thương.
Trong lòng Lâu Hải Âm thầm trở nên căng thẳng, cô không dám đưa mắt nhìn về phía Hứa Thâm.
"Chúng tôi không gặp được anh ấy." Cô nghe được âm thanh hơi chút chất phác của Hứa Thâm vang lên bên cạnh, giống như hắn đang thành thật trả lời, trong giọng nói đầy bình tĩnh, không một chút sợ hãi khi gặp chuyện bất ngờ.
"Tình huống cụ thể là gì?" Người trung niên nọ khẽ nhíu mày hỏi: "Nghe nói ở nơi này có hai con cấp A?"
Vừa nói, ánh mắt gã vừa nhìn về phía tiểu trấn.
Cùng lúc này, có hai thân vệ trong đội ngũ bên người gã, chợt lóe lên, nhanh chóng đi vào trong khu kiến trúc phía trước. Cả hai lập tức trèo lên cao, hướng ánh mắt nhìn về nơi xa, có vẻ như đang cảm nhận động tĩnh của quái vật.
"Ừm." Hứa Thâm có chút bất an mà nhìn thoáng qua tiểu trấn: "Một con là xác, trạng thái khô lâu. Chúng tôi không thấy rõ một con khác, nó chỉ lộ ra một bộ phận bản thể, sau đó chúng tôi bị tách khỏi đội trưởng."
"Vậy kẻ mai phục hai người là?"
"Hội Hải Đường Huynh Đệ thuộc khu Dạ Oanh. Có vẻ như chuyện tường nứt ở bên này có liên quan tới bọn họ. Tôi từng nghe bọn họ nói không chỉ có một vị quân vương, dường như một vị quân vương khác của thành Để chúng ta đã làm chuyện này." Hứa Thâm nói.
Đôi mắt người trung niên nọ khẽ động, gã chớp mắt một cái, rồi nhìn về phía tiểu trấn.
Vài giây sau, người này thu hồi ánh mắt, chợt nói với đội viên bên cạnh: "Thông báo cho Nghĩ Hậu đi, chúng ta không giải quyết được tình huống bên này."
"Vâng." Một vị đội viên khác lập tức phụ trách liên lạc.
Không bao lâu sau, đối phương đã truyền tin xong, cũng nhận được phản hồi từ bên kia, Nghĩ Hậu đang tới đây.
"Chúng ta cứ ở bên này đợi đi." Gã trung niên nọ nói.
Một người trong đội bọn họ giơ một ngón tay lên, ngay lập tức, một tảng đá dưới mặt đất phình ra, tạo thành ghế ngồi bằng đá, để cho đội trưởng của bọn họ thoải mái ngồi xuống.
Dù mặt đất bên ngoài tiểu trấn có khá nhiều cỏ dại, đối phương vẫn muốn duy trì tư thái tao nhã tuyệt đối, không ngồi xuống mặt đất.
"Đội trưởng chúng tôi và đội viên khác còn ở bên trong..." Lâm Hiểu thấy dáng vẻ nhàn nhã của phiên đội hai, không khỏi sửng sốt, rồi lo lắng nói: "Mọi người có thể giúp chúng tôi đi vào tìm xem không?"
"Anh đang nói mê sảng cái gì vậy?" Một người khác đang đứng đằng sau ghế của đội trưởng trung niên kia, không khỏi mở miệng khiển trách: "Không phải mấy người vừa nói có hai con cấp A sao? Bảo chúng tôi đi vào chịu chết à?"
"Nhưng đội trưởng của chúng tôi còn ở bên trong..."
"Vậy hãy để anh ta tự cầu nhiều phúc đi." Tên còn lại lạnh lùng thốt lên: "Để cho chúng tôi đến cứu viện, đã là hắn thất trách. Bản thân là đội trưởng, vậy mà không có ánh mắt chuẩn bị tốt tình báo, khiến cho toàn đội rơi vào hiểm cảnh. Đúng là kẻ ngu xuẩn!"
Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn bọn họ, ánh mắt gã đảo qua gương mặt mấy người kia, trong lòng lập tức hiểu được.
Cái gọi là tiếp viện này, chính là làm bộ làm tịch.
Gã có chút im lặng xuống.
Người của phiên đội số hai thấy Lâm Hiểu không lên tiếng nữa, cũng lười tiếp tục phản ứng với gã. Một đội viên trong nhóm bọn họ nhìn thanh niên có năng lực ẩn núp bên cạnh, lập tức mở miệng trêu chọc: “Tiễn Khánh, sao lại mang vẻ mặt như táo bón vậy? Cãi nhau với người ta sao?”
“Hừ.” Tiễn Khánh trợn trắng mắt đáp: “Đám người kia không có một chút lòng biết ơn nào cả, đúng là chết cũng không hết tội.”
“À?” Người nọ nở nụ cười, lại nhanh chóng nhìn về phía Hứa Thâm và Lâu Hải Âm: “Hai người cãi nhau với Tiễn Khánh?”
Lâu Hải Âm nhìn nụ cười tủm tỉm mang tới loại cảm giác vô cùng giả tạo của đối phương, vội vàng lắc đầu nói: “Không có cãi nhau, giữa hai bên chỉ có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi.”
“Vậy sao?” Người nọ thu lại nụ cười, lập tức lạnh lùng nói: “Tốt nhất là các người không cãi nhau với cậu ấy, nếu không chúng tôi cũng không ngại để cho mục tiêu cứu viện giảm bớt đi hai người đâu.”
Lời này vừa nói ra, gương mặt Lâu Hải Âm và Lâm Hiểu đều biến sắc.
Loại lời nói thẳng thắn đến trần trụi kiểu này cũng có thể nói ngay trước mặt đương sự được sao?
Người kia nhìn thấy vẻ không dám tin hiện lên trên mặt bọn họ, lại tỏ ra lạnh nhạt, không quá quan tâm. Một đội viên khác đang đứng bên cạnh gã, cũng làm như không nhìn thấy gì, vẻ mặt bọn họ bình tĩnh, tựa như không cảm thấy câu nói kia có gì không ổn.
Lâu Hải Âm và Lâm Hiểu thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không dám hé răng thêm nữa.
Người ta dám nói như vậy, chưa chắc đã không dám làm như thế.
Chỉ trách bọn họ đã ôm trong lòng phần kỳ vọng không cần thiết rồi.
Về phần dùng loại lời nói này đến tố cáo trước mặt Nghĩ Hậu... Lại không có chút ý nghĩa nào cả.
Người ta nói rằng ngươi bịa đặt, ngươi có thể làm được gì đây?
Ngược lại còn bị gắn cho cái mác lấy oán trả ơn, về sau này khi gặp nạn, các biên đội khác đến cứu viện cũng sẽ có băn khoăn.
Hiển nhiên, cùng là đội thân vệ, nhưng tất cả mọi người đâu nhất thiết phải tương thân tương ái với nhau?
Hơn nữa, người ta đã thể hiện rõ thái độ không có dự định kết giao sâu sắc với bọn họ rồi, thậm chí còn không thèm để ý tới chuyện mình có đắc tội với bọn họ hay không nữa.
Bọn họ còn có thể nói được điều gì đây?