Sau khi ba người bọn họ trở nên im lặng, các đội viên của phiên đội hai cũng không tiếp tục phản ứng nữa, mà tự mình nói về những chuyện khác.
Có người thảo luận khi trở về nên đi ăn uống ở đâu.
Có người thảo luận về phong cảnh của nơi này.
Còn có người thảo luận về năng lực của Uông đội.
Chỉ có ba người Hứa Thâm vẫn yên lặng ngồi cùng một chỗ, không có gì để nói.
“Đội trưởng, tôi đã nhìn thấy một con xác trong tiểu trấn, nó đang lang thang phá hư không mục đích.” Một đội viên trinh sát vừa rời đi trước đó, đã quay trở lại báo cáo.
Đội trưởng Tịch Trường Lâm đang ngồi trên ghế đá, khẽ gật gật đầu: “Cẩn thận một chút, đừng vào quá sâu.”
“Vâng.” Nói xong, đội viên trinh sát này lại lẻn vào trong tiểu trấn.
“Lấy năng lực của Uông đội, nhất định sẽ không có việc gì.” Lâm Hiểu nhìn thấy vẻ mặt trầm thấp của Hứa Thâm và Lâu Hải Âm, trong lòng nghĩ rằng bọn họ đang lo lắng cho sự an toàn của đội trưởng và những người khác, lập tức thấp giọng an ủi.
Lâu Hải Âm nhìn gã một cái, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng mà không nói gì thêm.
Khẳng định là sẽ có chuyện... Hơn nữa còn có chuyện rồi cơ, trong lòng cô yên lặng nói.
“Chỉ mong là như vậy.” Hứa Thâm thở dài.
Bọn họ ngồi chờ thêm chừng mười lăm phút.
Hứa Thâm thường xuyên đảo mắt nhìn xung quanh, hắn đang đợi Mai Phù trở về, nhưng vẫn chưa thấy, trong lòng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ cô đã rời đi rồi sao?
Nhưng sau khi hắn suy nghĩ thêm một chút, lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, dù sao Mai Phù cũng theo hắn lâu như vậy rồi, không thể có chuyện không từ biệt mà rời đi như vậy được.
Lúc này, ở giữa không trung phía xa xa, Hứa Thâm chợt nhìn thấy một con ngựa màu trắng đang đạp khoảng không mà tới.
Nghĩ Hậu!
Hứa Thâm thầm run rẩy trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua một vòng xung quanh như cũ, tựa như không phát hiện ra điều gì. Sau đó, hắn thản nhiên cúi đầu đùa bỡn đống cỏ dại giữa hai chân mình, nhổ nó lên, lại cắm vào trong bùn đất.
“Nghĩ Hậu tới.” Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên, nhưng không biết là ai vừa nói.
Tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị, cả đám ngẩng đầu nhìn xung quanh, liền trông thấy bóng dáng Nghĩ Hậu lộ ra từ trong Khư giới. Cô ấy đang cưỡi con ngựa trắng đứng trên đỉnh đầu mọi người.
“Tình huống ở nơi này là thế nào?” Nghĩ Hậu ngồi trên lưng ngựa, khoác ngân khải trên người, uy phong lẫm liệt.
“Bọn họ nói ở nơi này có hai con cấp A.” Tịch Trường Lâm nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế đá, cung kính nói.
“Từ trong miệng mấy tên cao tầng của hội Hải Đường Huynh Đệ đã mai phục chúng tôi lúc trước tiết lộ, dường như sự kiện tường nứt ở nơi này có liên quan đến một vị quân vương khác. Bọn họ nói thành Bạch Nghĩ chúng ta không chỉ có một vị quân vương.” Hứa Thâm cũng vội vàng đứng dậy báo cáo.
Tịch Trường Lâm nghe lời Hứa Thâm nói, lập tức cúi đầu, khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
Dưới tầng mũ giáp màu bạc, đôi mắt Nghĩ Hậu khẽ nheo lại một chút, nhìn ba đội viên thân vệ nhóm Hứa Thâm, chợt hỏi: “Đội trưởng của các cậu đâu?”
“Anh ấy vẫn còn trong đó, chúng tôi bị tách ra.” Hứa Thâm nói.
“Bẩm Nghĩ Hậu, bên trong tồn tại hai con cấp A, chúng tôi không thể vào cứu viện, nhưng tôi đã phái người vào tìm kiếm rồi.” Tịch Trường Lâm lập tức tiếp lời.
Nghĩ Hậu hơi hơi gật đầu: “Được rồi, các cậu cứ chờ ở đây, để tôi vào xem.”
Nói xong, cô liền siết dây thừng, nhanh chóng cưỡi con ngựa trắng nọ xông vào trong tiểu trấn.
Chờ bóng dáng Nghĩ Hậu rời đi, tất cả mọi người mới ngẩng đầu lên, đứng thẳng thắt lưng.
“Hừ, thằng nhóc này, cậu thật biết cướp lời người khác đó.” Một đội viên của phiên đội hai cười lạnh nói.
“Ai mà biết được, tình hình trước mắt, khả năng cao là đội trưởng của bọn họ không còn nữa rồi, lâu như vậy còn chưa đi ra cơ mà. Phỏng chừng chàng trai này muốn cướp công giành cơ hội biểu hiện trước mặt Nghĩ Hậu, đặng trở thành đội trưởng đó.” Người còn lại lạnh nhạt trào phúng.
Vậy mà anh nói đúng rồi... Lâu Hải Âm thầm nghĩ trong lòng, cô yên lặng cho người vừa nói chuyện này một like.
“Các anh nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng tôi chỉ bẩm báo một cách trung thực, có gì sai sao?” Lâm Hiểu không chịu nổi khi bị bọn họ trào phúng, không thể không lên tiếng.
“Đội trưởng của chúng tôi còn ở đây, không đến lượt các người nói, đừng có mở miệng lung tung.” Người còn lại nói, thái độ lạnh lùng, tựa như ra mệnh lệnh, trực thiết lập quy củ cho đám người Hứa Thâm.
Lâm Hiểu có chút tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt của đám người bọn họ không tốt, cuối cùng vẫn cắn răng, nuốt xuống cục tức này.
Tịch Trường Lâm đã ngồi trở lại trên ghế đá, nhàn nhạt nói với Hứa Thâm: “Cậu, lại đây.”
Sắc mặt Lâm Hiểu và Lâu Hải Âm khẽ biến. Lâm Hiểu khẩn trương nhìn Tịch Trường Lâm, mà Lâu Hải Âm lại có chút lo lắng nhìn Hứa Thâm.
Bọn họ đều sợ đối phương một lời không hợp liền ra tay.
Hứa Thâm nhíu mày một cái, bỗng nhiên hắn lại có cảm giác, bọn họ gọi đội tiếp viện này tới tựa như chuốc phiền toái vào người. Cả đám này đến đây chẳng những không mang tới tác dụng tiếp viện, ngược lại còn kéo thêm chuyện bực mình cho hắn.
“Nhóc con, gọi cậu tới đây, không nghe thấy sao?” Tiễn Khánh đã sớm ngứa mắt với Hứa Thâm, lập tức khiển trách.
Hứa Thâm dừng lại một chút, nhưng sau đó vẫn chậm rãi đi về phía đối phương.
Sưu!
Đột nhiên một viên đá bắn tới hai má Hứa Thâm.
Hứa Thâm lắc đầu, ngay trong khoảnh khắc viên đá đập vào mặt, hắn đã tránh thoát. Ánh mắt hắn lập tức nheo lại, nhìn chằm chằm vào Tịch Trường Lâm trước mắt.
Tịch Trường Lâm lại hơi nhướng mày, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn vì Hứa Thâm có thể tránh được một chiêu nho nhỏ vừa rồi.
“Có chút thú vị đấy. Cậu là năng lực giả hệ gì?” Tịch Trường Lâm thả viên đá trên đầu ngón tay xuống, bình tĩnh hỏi.
“Anh có ý gì?” Hứa Thâm bình tĩnh nói.
“Muốn cho cậu một bài học.” Tịch Trường Lâm ngồi trên ghế đá, kiêu ngạo vắt hai chân, để lộ ra tư thái tao nhã: “Tôi không thích ánh mắt của cậu, tốt nhất là cậu nên thay đổi vẻ mặt đi.”
“Đội trưởng, các anh đừng có khinh người quá đáng, Nghĩ Hậu còn đang ở bên trong đó.” Lâm Hiểu tức giận nói.
Lúc trước Hứa Thâm đã giúp gã, nên gã cũng không do dự, lập tức lên tiếng khuyên giải.
“Đúng vậy. Chúng tôi cũng không trêu chọc gì các anh.” Lâu Hải Âm cũng nói.
Cô đã nguyện trung thành với Hứa Thâm, nếu đôi bên thật sự xảy ra xung đột, cô biết bản thân cũng chạy không thoát.
Tịch Trường Lâm không nói gì, dường như gã không nghe thấy lời nói của hai người bọn họ, chỉ lẳng lặng nhìn Hứa Thâm.