Hứa Thâm nhìn ra một loại cảm xúc nào đó đang không ngừng tụ tập trong ánh mắt thản nhiên của gã, vẻ mặt hắn cũng bình tĩnh trở lại, không còn tiếp tục ngụy trang nữa, chỉ lẳng lặng đối mắt với Tịch Trường Lâm.
Đột nhiên Tịch Trường Lâm nở nụ cười.
“Thật can đảm.” Tịch Trường Lâm mỉm cười nhìn Hứa Thâm: “Cậu còn trẻ, cuộc sống còn rất dài, phải từ từ mà hưởng thụ.”
Hứa Thâm nhìn gã một cái thật sâu, nhưng không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi.
“Đội trưởng, để tôi dạy cho cậu ta một bài học.” Một đội viên phía sau không quen với thái độ kiêu ngạo của Hứa Thâm, liền muốn ra tay.
Tịch Trường Lâm giơ lòng bàn tay lên, ngăn lại, cũng không nói gì.
Trước mắt, Nghĩ Hậu sẽ quay trở lại bất cứ lúc nào, gã không muốn để Nghĩ Hậu thấy một màn như vậy. Lúc trước, gã gọi Hứa Thâm qua đây, vốn định cho hắn một bài học nhỏ, coi như việc này đi qua, nhưng bị hắn né tránh được.
Đã vậy gã cũng chỉ có thể cho đối phương vĩnh viễn nhớ kỹ một bài học như vậy mà thôi.
Đã cho cậu một cơ hội rồi, cậu không thèm nhận, thì việc này cũng không thể trách tôi được... Tịch Trường Lâm thầm nghĩ trong lòng.
Ngay lúc này, đột nhiên trong tiểu trấn truyền đến một tiếng nổ vang kịch liệt.
Tựa như thiên thạch đánh sâu vào mặt đất, tuy mọi người đang ở trong Khư giới, không cảm nhận được cơn địa chấn xảy ra trong hiện thực, nhưng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy kiến trúc trước mắt rung chuyển, vách tường nứt ra!
Không cần phải nghi ngờ, bên trong đã phát sinh một cuộc đại chiến, hơn nữa còn là đại chiến ngay trong hiện thực.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng từ trong Khư giới trở về hiện thực, vừa quay trở lại hiện thực, bọn họ lập tức cảm nhận được dư âm của chấn động truyền đến từ dưới chân.
"Mau, đi qua hỗ trợ."
Tịch Trường Lâm không còn tiếp tục ngồi trên ghế đá chờ đợi nữa, mà lập tức đứng dậy.
Tuy bọn họ chưa chắc đã có thể giúp được một tay, nhưng ít ra khi chủ nhân tác chiến ở tiền tuyến, bọn họ cũng không thể chỉ ở phía sau xem kịch được.
Hứa Thâm và ba người Lâm Hiểu liếc nhìn nhau, cũng đi theo sau mấy người phiên đội 2.
Đến khi tiến vào bên trong tiểu trấn, từ trong tai nghe của Tịch Trường Lâm truyền đến tin tức, là giọng của đội viên trinh sát đã đi thăm dò phía trước.
"Đi thôi!" Tịch Trường Lâm dẫn đội, lập tức vòng qua khu phố, đi thẳng đến một nơi khác.
Mọi người càng đến gần, âm thanh mặt đất chấn động càng ngày càng mãnh liệt, thỉnh thoảng còn có từng tiếng gầm nhẹ khàn khàn truyền đến.
Tịch Trường Lâm nhảy lên lầu của một tòa kiến trúc bảy tầng. Toà nhà này là một trong những kiến trúc tương đối cao ở phụ cận. Suy cho cùng, nơi này cũng là tiểu trấn ở vùng ngoại ô, kiến trúc xung quanh đều thấp bé, hiếm thấy nhà cao tầng.
Ở trên nhà cao tầng, những thứ cản trở tầm nhìn cũng được giảm bớt đi khá nhiều, mọi người đều có thể thấy rõ khung cảnh Nghĩ Hậu giao chiến với con du thi trong trạng thái khô lâu kia, trong làn sương mù mỏng manh phía trước.
Hai bên đang chiến đấu tại hiện thực.
Nghĩ Hậu cưỡi trên con ngựa trắng, cầm trường thương trong tay, giống như một kỵ sĩ anh dũng, vờn quanh cái "Xác", không ngừng công kích.
Nhưng khiến người ta ngạc nhiên chính là, rõ ràng mỗi một thương cô ấy đâm ra đều rơi vào hư không, không hề chạm vào con du thi nọ, nhưng du thi lại giống chịu bạo kích, trên người nứt ra những vết thương khủng bố.
Sương mù không ngừng ngưng tụ lại, chữa lành những vết thương trên cơ thể du thi. Đó cũng chính là lí do vì sao làn sương mù xung quanh trở nên mỏng manh tới vậy.
Nếu cứ liên tục chiến đấu, khả năng cao là toàn bộ sương mù trong tiểu trấn đều sẽ biến mất.
Hứa Thâm chăm chú quan sát Nghĩ Hậu chiến đấu, bỗng nhiên hắn lại nhớ đến trận chiến giữa cô ấy với Hắc Tuyết lúc trước, phương thức công kích lúc ấy cũng tương tự như bây giờ, có lẽ đây chính là năng lực của Nghĩ Hậu.
Không tiếp xúc, nhưng vẫn có thể đả thương địch thủ, nghĩ thôi cũng thấy có chút quỷ dị.
Hơn nữa vô cùng có khả năng đây chính là ý niệm biểu hiện ra thành năng lực.
"Hiện tại lực chú ý của thứ này đều bị điện hạ hấp dẫn rồi, chúng ta nên đi tới phối hợp tác chiến từ hai bên trái phải. Súng bắn tỉa vào vị trí đi." Tịch Trường Lâm nhìn rõ tình thế, lập tức phân phó.
Phải biết rằng, đội thân vệ bọn họ được trang bị rất đầy đủ, ngoại trừ chiến giáp với binh khí, còn có vũ khí nóng viễn trình.
Tiễn Khánh có năng lực ẩn nấp lập tức xoay người rời đi, tiến lên cầm súng bắn tỉa.
Những người khác chỉ có thể đứng đợi tại chỗ, chú ý diễn biến trận chiến mà hành động.
Hiếm khi được nhìn thấy quân vương giao thủ, hơn nữa còn giao thủ ngay trong hiện thực, có thể nói đây là cảnh tượng rất khó gặp.
Bởi vì ngày thường quân vương đều chiến đấu ở tầng sâu trong Khư giới, dù người ta chém giết ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không thể nhìn thấy được.
Trong lúc đám người Tịch Trường Lâm đang quan sát trận chiến không chớp mắt, Hứa Thâm lại nhìn quanh bốn phía, trong lòng hơi trầm xuống. Hắn vẫn chưa trông thấy Mai Phù, cũng không thấy mớ dây leo thịt chui ra từ dưới mặt đất kia.
Lâu Hải Âm đang nghiêm túc quan sát Nghĩ Hậu chiến đấu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tiểu tinh linh thì thầm mật ngữ bên tai.
Cô hơi sững sờ, vội vàng đi chuyển tầm mắt, lại trông thấy Hứa Thâm ở bên cạnh, đang nhìn quanh bốn phía, tâm tư không để vào khung cảnh quân vương chiến đấu trước mắt.
Có thứ gì lại hấp dẫn hơn khung cảnh này?
Ngay khi Lâu Hải Âm đang kinh ngạc, đột nhiên, mặt đất dưới chân mọi người truyền tới chấn động.
Hứa Thâm vừa cúi đầu nhìn, lập tức biến sắc.
"Trốn!" Hắn trầm giọng nói.
Rồi “Rầm” một tiếng, toà nhà nơi bọn họ đang đứng đột ngột nứt toác ra, một sợi dây thịt từ bên trong trồi lên, quét ngang tới.
Trước đó, Lâu Hải Âm và Lâm Hiểu cũng từng gặp qua món đồ chơi này rồi, gương mặt lập tức hoảng sợ biến sắc.
Thực sự không ngờ, vẫn còn có một con khác đang ẩn núp ngay bên cạnh bọn họ.
Cũng may Hứa Thâm kịp thời nhắc nhở, cho bọn họ có chút thời gian, hai người lại phản ứng đủ nhanh, kịp thời né tránh.
Nhưng bên phía phiên đội hai, ngoại trừ Tịch Trường Lâm cùng với 3 vị đội viên khác, mấy người còn lại đều bị dây leo quất trúng, lập tức bị đánh văng ra ngoài, bị thương không nhẹ. Có vẻ như một người trong đó còn trở thành mục tiêu của dây leo thịt, trực tiếp bị nó quấn lấy.
"Đội trưởng, cứu tôi!" Thân thể người nọ bị dây leo thịt cuốn lại như cuốn một con côn trùng, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tịch Trường Lâm kinh sợ, gã nhanh chóng cầm thương phóng tới chỗ dây thịt.