Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 636 - Chương 636. Giống Như Không Có Thứ Gì Mà Cậu Ta Không Nhìn Thấu...

Chương 636. Giống Như Không Có Thứ Gì Mà Cậu Ta Không Nhìn Thấu... Chương 636. Giống Như Không Có Thứ Gì Mà Cậu Ta Không Nhìn Thấu...

"Hừ!"

Thấy Hứa Thâm không để ý tới mình, sắc mặt Phùng Thanh trở nên lạnh lùng, bóng dáng lập tức bước vào trong Khư giới, nói: "Bắt đầu đi."

Hứa Thâm cũng theo gã bước vào trong Khư giới, chung quanh là một mảnh đất bằng phẳng, không có nơi che giấu thân thể, hoặc ít hoặc nhiều cũng có có hại cho những năng lực cần phối hợp chiến thuật.

Mà phù văn mệnh lệnh của đối phương lại chính là năng lực mang tính chiến thuật.

"Bắt đầu đi." Nạp Sắt Phân Ny cũng cực kỳ dứt khoát mà mở miệng phân phó.

Phùng Thanh nhanh chóng ra tay, từng đạo phù văn màu xanh tím bắn ra, như lưỡi dao sắc bén, bắn nhanh về phía Hứa Thâm.

Bóng dáng Hứa Thâm hơi hơi lắc lư, vừa mau chóng thu hẹp khoảng cách vừa linh hoạt tránh thoát những phù văn này.

Dù tốc độ của những phù văn này khá mau nhưng muốn chính diện đánh trúng người vẫn có chút khó khăn, bởi vì tốc độ bắn của nó vẫn kém hơn viên đạn súng ngắm một chút, hoàn toàn đủ thời gian để trảm khư giả hình thái thứ hai phản ứng lại.

Điều duy nhất phải làm chính là tránh bị nó đụng vào.

Hứa Thâm vừa trốn tránh vừa nhanh chóng tiến lại gần đối phương.

Vẻ mặt Phùng Thanh có chút âm trầm, bản thân thuộc tính của phù văn mệnh lệnh cực kỳ bí mật, trừ phi tinh thần lực khá cao mới có thể nhìn thấy, mà hiển nhiên, tinh thần lực của Hứa Thâm trước mắt không tồi.

Nếu gặp được đối thủ có chênh lệch về tinh thần lực, phỏng chừng gã chỉ cần một tấm phù văn cũng đủ để thắng địch.

Hứa Thâm càng tới gần, hai tay Phùng Thanh càng lắc lư nhanh, chỉ thấy càng ngày càng nhiều phù văn bắn ra, như gió bão thổi quét khắp nơi.

Hứa Thâm trốn tránh rất nhanh, bước chân không ngừng nhảy ngang sang hai bên, gần như không bị phù văn ảnh hưởng quá lớn, vẫn một mực tới gần đối phương.

Sắc mặt Phùng Thanh khẽ biến. Phải biết rằng trong chiến đấu lúc trước, gã đã chôn một vài tấm phù văn bên dưới mảnh đất bằng phẳng này, nhưng chúng đều bị Hứa Thâm vượt qua dễ dàng.

"Ánh mắt của cậu thật sắc bén nha!" Ánh mắt Phùng Thanh trở nên lạnh như băng, số lượng phù văn do gã phóng ra đang cấp tốc gia tăng.

Hứa Thâm không nói chuyện, khoảng cách giữa hai bên vẫn đang không ngừng bị thu hẹp, từ 15 mét đến 10 mét, 8 mét, 6 mét.

Trong nháy mắt, đã đi vào 4 mét.

Phùng Thanh vẫn đang múa may phù văn, nhưng rõ ràng là vẻ mặt đã lộ một chút khẩn trương.

Hô.

Rồi đột nhiên, mấy chục đạo phù văn bắn ra, như gió cuốn cát bay, phong tỏa tất cả phương vị trốn tránh của Hứa Thâm.

Gần như ngay lập tức, một sợi xiềng xích từ trên người Hứa Thâm, bắn mạnh ra ngoài, xuyên thủng qua những tấm phù văn này, ném toàn bộ chúng đi, dọn sạch không gian trước mắt.

Mắt thấy khoảng cách giữa hai người dần bị thu hẹp lại còn hai mét, gương mặt đang căng thẳng của Phùng Thanh bỗng biến thành một nụ cười quỷ dị.

Sưu!

Ngân quang lóe lên.

Kiếm phong trên tay Hứa Thâm lập tức ra khỏi vỏ, dừng ngay trên cổ Phùng Thanh.

Thắng rồi!

Nụ cười quỷ dị trên mặt Phùng Thanh nhanh chóng trở nên cứng đờ, đọng lại, gã hướng ánh mắt không sao tin nổi nhìn Hứa Thâm. Tiếp đó, tầm mắt di chuyển xuống dưới, nhìn xuống bước chân của Hứa Thâm.

Hắn lại từ khu vực ngoài hai mét, trực tiếp nhảy tới, dẫm lên giày chiến của gã.

Vọt qua khu vực phía trước bàn chân gã rồi.

"Cậu..."

Phùng Thanh gian nan nhìn lại Hứa Thâm, có chút không dám tin tưởng vào mắt mình. Rõ ràng gã đã chôn phù văn từ rất lâu trước đó, còn chôn cực kỳ sâu xuống dưới, chẳng lẽ cũng bị cảm nhận được rồi?

Hứa Thâm hờ hững nhìn gã một cái, thu hồi thanh kiếm, và xoay người, từ đầu đến cuối, đều không nói một chữ.

Nhưng trận đấu này chấm dứt thật sự nhanh, chỉ diễn ra trong không đầy 1 phút.

Phùng Thanh nhìn thấy Hứa Thâm xoay người, mới hồi phục lại tinh thần, không nhịn được mở miệng hỏi: "Cậu nhìn thấy rồi sao? Nhưng rõ ràng từ khi vừa tiến vào đại sảnh tập hợp, tôi đã chôn phù văn xuống rồi, làm sao cậu có thể nhìn thấy được? !"

Đúng vậy, lúc trước khi tiến vào đại sảnh tập hợp, gã đã lặng yên chôn xuống đống phù văn mệnh lệnh ở ngay ven đường, làm sẵn chuẩn bị cho trận chiến đấu này.

Nhưng kết quả lại không có tác dụng gì.

Tính ké sớm như vậy vẫn bị Hứa Thâm nhìn thấu.

Không có câu trả lời, không có lấy một âm thanh, Hứa Thâm chỉ đi về chỗ cũ, chờ đợi tuyên bố.

Trong đôi mắt của Nạp Sắt Phân Ny lộ ra một mảnh ý cười, xem ra cô đã đầu tư đúng người rồi.

Cô lập tức tuyên bố kết quả.

Sắc mặt Phùng Thanh đầy vẻ chán chường, gã lại hướng ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Thâm, một người chỉ là thành viên của đội lục phiên, làm sao có thể nhẹ nhàng khám phá ra thủ đoạn của gã như vậy?

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, gã có muốn cũng phải thừa nhận hiện thực này.

Những người khác nghe được lời nói của Phùng Thanh, ánh mắt đều khẽ động, trong bụng thoáng giật mình, đây là thành viên phiên đội 2 sao? Từ khi gã tiến đại sảnh đã bắt đầu tính kế rồi, loại đầu óc âm hiểm phối hợp với năng lực tính chiến thuật này, quả thực là kẻ săn mồi trong bóng tối.

Nhưng kết quả lại là kẻ săn mồi này bị người ta kéo ra ngoài hấp thụ ánh sáng mặt trời, bị nướng cháy luôn rồi.

Giống như không có thứ gì mà cậu ta không nhìn thấu... Lâu Hải Âm nhìn Hứa Thâm đang đi trở về, đôi mắt hơi chớp động, cô cũng vừa hỏi tiểu tinh linh bên cạnh mới biết nơi đó có mai phục bẫy rập, nhưng Hứa Thâm lại biết điều ấy từ trước rồi.

"Hiện tại, người nguyện ý khiêu chiến Phùng Thanh, xin bước ra khỏi hàng." Nạp Sắt Phân Ny nói.

Bảy người thắng lợi lúc trước đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có một người lựa chọn rời khỏi.

Chỉ có sáu người nguyện ý khiêu chiến.

Sắc mặt Phùng Thanh trở nên khá khó coi, mặc kệ Hứa Thâm có trở thành đội trưởng hay không, gã đã mất đi tư cách tranh cử, đã vậy lúc này gã còn phải thay Hứa Thâm ra sức trấn giữ cửa ải nữa chứ?

Hơn nữa với loại năng lực của gã, một khi bị người ta biết được, bọn họ sẽ dễ dàng phòng bị hơn, nhất là quyết đấu trong võ đài cố định này, năng lực tính sách lược bị hạn chế, chiến lực suy giảm trên diện rộng.

Người khiêu chiến đã bước ra khỏi hàng, Phùng Thanh cũng thu lại tâm tư.

Muốn dùng gã làm đá đặt chân ư?

Đừng có mơ.

Gã cũng không tiếp tục ra sức tính toán thêm nữa, chỉ hơi chút ứng phó chiến đấu cho xong.

Nhưng đương nhiên gã cũng không biểu hiện quá mức qua loa chiếu lệ, dù sao Nghĩ Hậu điện hạ vẫn đang ngồi trên kia xem xét, thua quá nhiều cũng có chút dọa người.

Bình Luận (0)
Comment