Nơi này đã sớm nhận được tin tức, bởi vậy phần đông cao tầng cục Khư Bí đều đi tới cửa, châu đầu ghé tai với nhau, cùng chờ đợi. Chờ đến lúc bọn họ nhìn thấy một chiếc xe đang từ phía xa xa chạy tới, tất cả mới ngừng nghị luận, trên mặt lộ ra vẻ nóng bỏng.
Ánh mắt Ngụy Ngôn hơi lóe sáng. Ngay khi chiếc xe dừng lại, gã liền nhìn thấy bóng dáng đang được một nhóm thân vệ vây quanh kia, cùng bình thản đi đến nơi này.
Bóng dáng ấy đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng gã vào cái đêm tối ấy.
Mà lần này gặp mặt, Ngụy Ngôn cũng lập tức nhìn ra, dường như khí thế và vị trí đứng của Hứa Thâm mơ hồ nằm chính giữa nhóm thân vệ kia.
Đó là vị trí của lãnh tụ!
Trong lòng Ngụy Ngôn thầm trở nên ngưng trọng. Gã biết chuyện Hứa Thâm gia nhập thân vệ, nhưng lúc này mới được bao lâu, chẳng lẽ hắn đã trở thành đội trưởng rồi? !
Rất nhanh, đoạn hội thoại mà nhóm vị thân vệ khác tùy ý nói chuyện với nhau, đã cho Ngụy Ngôn đáp án.
"Đội trưởng, nơi này chính là cục Khư Bí khu Hắc Quang? Nghe nói trước kia, anh từng làm trong này." Phùng Thanh đánh giá bốn phía, ánh mắt xẹt qua trên người nhóm cao tầng đang đứng thẳng trước mặt, nhưng không quá để ý, giống như những gì gã nhìn thấy chính là một hàng cây cỏ tùy ý sinh trưởng ven đường.
"Hiện tại cũng vậy." Hứa Thâm nói: "Vi dân chúng làm việc, không thể từ chối trách nhiệm này."
Phùng Thanh sửng sốt, khóe miệng hơi co rúm lại, tựa như sắp không nín được cười.
Anh đang chọc cười tôi sao?
"Hứa đội." Lúc này, Ngụy Ngôn cũng suất lĩnh mọi người vội vàng đi tới, vẻ mặt nhiệt tình, nói: "Nghe bên trên chỉ thị xuống, mọi người muốn đến bản khu, chỉ đạo chúng ta công tác, không có tiếp đón từ xa, còn xin thứ lỗi."
"Không cần khách khí, chúng ta cũng nhận được nhiệm vụ bên trên, đi tới dọn dẹp u ác tính cho khu này."
Hứa Thâm đi ở phía trước, vừa đi vừa tùy ý nói. Nhóm lãnh đạo cao tầng khác nhìn thấy tư thế của Hứa Thâm, trong lòng đều trở nên ngưng trọng.
Không cần phải nghi ngờ Hứa Thâm chính là người dẫn đầu nhóm thân vệ này.
Trong mắt bọn họ, thân vệ của Nghĩ Hậu đã là tấm biển chữ vàng, vậy mà Hứa Thâm còn leo được lên trên nữa.
Lúc này mới qua bao lâu?
Không ít cao tầng đều có ấn tượng sâu sắc với vị đại đội trưởng tiền nhiệm Hứa Thâm này, đây chính là nhóc con mới đến cục Khư Bí được chừng hai năm nha!
Lại nói, nếu bỏ đi giai đoạn người mới, tư lịch của hắn chỉ miễn cưỡng được tính là một nửa đội viên lão luyện có thâm niên thôi.
Nhưng loại đội viên lão luyện thâm niên khác trong cục sao có thể so sánh cùng Hứa Thâm được?
Chờ sau khi đoàn người tiến vào trong cục, Hứa Thâm đi lên con đường quen thuộc, trực tiếp bước vào văn phòng cục trưởng. Ánh mắt hắn đảo qua chung quanh, nói: "Nhiều người mắt tạp, để cho người khác lui ra ngoài trước đi."
Ngụy Ngôn nghe Hứa Thâm phân phó, vội vàng gật đầu, rồi nhanh chóng ném ánh mắt cho đám cao tầng khác.
Những vị cao tầng này cũng không nghĩ nhiều. Tuy Hứa Thâm dùng giọng điệu phân phó người dưới để sai bảo, nhưng bọn họ chỉ nghĩ rằng Ngụy Ngôn kính sợ thân phận thân vệ của hắn, mới ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Sau đó, cả nhóm cao tầng vội vàng lên tiếng cáo lui, còn có người nhiệt tình chen tới, bày ra vẻ mặt tươi cười với những thân vệ khác, nhưng không ai để ý đến bọn họ, chỉ có thể tự mình hậm hực rời đi.
Bọn người lui ra, nơi này chỉ còn lại chừng hai, ba người.
Hứa Thâm liếc mắt nhìn Ngụy Ngôn một cái, liền biết hai ba người này đều là thân tín của Ngụy Ngôn, cũng là người nắm rõ tình hình.
Hắn không tiếp tục khách khí nữa, trực tiếp đi vào vị trí cục trưởng ngồi xuống.
Đám người Phùng Thanh có chút kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn Ngụy Ngôn một cái.
Tuy bọn họ không đặt một cái cục Khư Bí nho nhỏ vào mắt, nhưng nói gì thì nói, đây cũng là cơ quan trảm khư do Nghĩ Hậu thành lập, mà Ngụy Ngôn, vốn là cục trưởng nơi này, theo biên chế, đối phương cũng không thấp hơn bọn họ bao nhiêu.
Có thể nhận ra, hành động này của Hứa Thâm hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút mạo phạm.
Nhưng khi bọn họ quan sát vẻ mặt Ngụy Ngôn, lại phát hiện bên trên không có một tia khó xử và bực bội nào, ngược lại gã còn thể hiện ra cực kỳ tự nhiên, giống như … theo lý nên là như vậy.
Ngay tức khắc, trong lòng đám người Phùng Thanh xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, ai nấy đều âm thầm giật mình.
"Loại náo động gần đây là thời điểm cần làm chuyện lớn. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, anh cần đôn đốc người trong cục biểu hiện thật tốt, tranh thủ trong tương lai có người tấn chức, được đề bạt đến tổng cục." Hứa Thâm nói.
Nếu so sánh tương quan lực lượng giữa cục Khư Bí và một đội thân vệ, đương nhiên cục Khư Bí sẽ kém cỏi hơn rất nhiều, nhưng đặt vào nội bộ các khu, mỗi cục Khư Bí đều có thể làm thổ hoàng đế một phương. Bên trong này, có đề cập tới nhân mạch và mạng lưới quan hệ rất rộng lớn, không phải một nhóm thân vệ có thể so sánh được.
Suy cho cùng, thân vệ cũng phải xử lý rất nhiều vấn đề rắc rối liên quan, dễ dàng bị mất chức, thậm chí là bỏ mạng.
"Hiểu được." Ngụy Ngôn cúi đầu nói.
"Trong cục có quá ít hình thái thứ hai, cần phải nắm vững vấn đề ưu ái từng người, gần đây có chọn được nhân tuyển nào xuất sắc hay không?" Hứa Thâm hỏi.
Ngụy Ngôn nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nói: "Nói đến gần đây, vừa vặn có một việc vui. Tuy trước đó không lâu Sở đội, Sở Bạch tọa trấn trong cục chúng ta đã mất tích, nghi ngờ gặp phải khư tập kích, bỏ mạng rồi, khiến trong cục đang lo không có người tọa trấn, kiểu gì cũng không thể giao mọi chuyện phiền toái cho Hứa đội trưởng ngài được... Vừa vặn đúng lúc này, chính xác là mới mấy ngày hôm trước thôi, trong một nhiệm vụ cấp C nguy hiểm cao độ, đã có người đột phá."
"À?" Hứa Thâm nhướng mày: "Hình thái thứ hai mới sao? Là ai vậy?"
"Chính là một thành viên của biên đội số một, thủ hạ dưới tay ngài, Hạ Tĩnh Tương." Ngụy Ngôn cười nói.
Hứa Thâm thoáng sửng sốt, lại có chút kinh ngạc.
Đương nhiên là hắn nhớ cái tên này, cô ấy chính là thành viên trong biên đội của hắn, tuy vị đội trưởng như hắn thường xuyên làm chưởng quầy phủi tay, nhưng không thể quên tên đội viên của mình được.
Huống chi lúc trước, cô ấy và hắn đều tốt nghiệp cùng một khóa huấn luyện doanh.