Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 642 - Chương 642. Suy Cho Cùng, Người Tiếp Xúc Với Người, Vốn Đều Là Ngụy Trang…

Chương 642. Suy Cho Cùng, Người Tiếp Xúc Với Người, Vốn Đều Là Ngụy Trang… Chương 642. Suy Cho Cùng, Người Tiếp Xúc Với Người, Vốn Đều Là Ngụy Trang…

Ngay khi hắn nói chuyện, con ngựa trắng kia cũng xẹt qua thân thể hắn, vó ngựa đạp thẳng xuống mặt Phùng Thanh, sau đó xuyên thấu qua thân thể gã, đứng ngay trước mặt hai người.

So với lúc trước, lúc này trên lưng con ngựa trắng kia có thêm một bóng người.

Người nọ mặc một bộ khôi giáp màu trắng, áo choàng thật dài, bên hông đeo bội kiếm, trường thương đặt nghiêng bên người, là Nghĩ Hậu điện hạ.

Hứa Thâm nhìn không chớp mắt, hắn có thể cảm nhận được Nghĩ Hậu vừa nghiêng đầu, hướng ánh mắt nhìn xuống đây: "Trong khoảng thời gian này, mọi người phải hết sức cẩn thận mỗi khi tiếp xúc cùng thân vệ đội khác, thành Bạch Nghĩ chỉ cho phép có một vương, thì người nọ phải là điện hạ của chúng ta, tuyệt đối không để người khác gây nguy hiểm đến sự an toàn của điện hạ!"

Ánh mắt đám người Phùng Thanh trở nên nghiêm nghị, tất cả đều gật đầu.

"Nhóc con này thật trung thành..." Một âm thanh nhã nhặn, tràn ngập từ tính truyền đến, giống như được phát ra từ một thanh niên tuấn mỹ phong độ.

Nhưng Hứa Thâm lại nghe được, âm thanh này truyền ra... từ trong miệng con ngựa trắng nọ.

Con ngựa này lại biết nói!

"Ai biết được, có lẽ cậu ta chỉ nói cho thuộc hạ dưới tay mình nghe một chút như vậy thôi. Suy cho cùng, dựa vào người không bằng dựa vào chính mình." Nghĩ Hậu vẫn lộ vẻ mặt hờ hững, hiển nhiên không hề bị những lời nói của Hứa Thâm làm rung động.

Nếu Hứa Thâm nói như vậy khi đang ở một mình, cô ấy sẽ lấy đó làm căn cứ tham khảo, nhưng Hứa Thâm lại nói những lời này ở trước mặt người khác, dù cô ấy không có mặt ở đây, cũng cần cân nhắc.

Suy cho cùng, người tiếp xúc với người, vốn đều là ngụy trang.

"Cô vẫn hay đa nghi như vậy, theo tôi, nhóc con này là một hạt mầm tốt, có lẽ nên ưu ái thêm một chút... " Con ngựa trắng nói.

"Vậy nhìn xem lần này cậu ta có thể sống sót hay không đi." Nghĩ Hậu thu hồi ánh mắt, thoáng giật cương ngựa một chút, con ngựa trắng liền chạy nhanh về phía trước.

"Không phải cô muốn đi biển khư sao, chúng ta cứ đi tìm Trần Diệp trước, có anh ta ở đó, chúng ta cũng có thể giải quyết…" Giọng nói của con ngựa trắng từ xa xa bay tới.

"Tôi đã nói rồi, dựa vào người không bằng dựa vào..." Giọng nói của Nghĩ Hậu càng lúc càng xa, chỉ có vài chữ ngắn ngủi bay tới, một người một ngựa kia đã biến mất trước mắt Hứa Thâm.

Biển khư?

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ chớp động.

Hắn lại nghe được một từ xa lạ, hơn nữa còn không tìm đọc được từ trong tư liệu của hội Truy Quang và giáo hội Hắc Quang.

Là nơi bí ẩn nào đó chăng?

Hứa Thâm thoáng cân nhắc trong lòng, có lẽ hắn cần phải tới hội Hỗ Trợ Linh Bí một chuyến mới có thể nghe được.

Nghĩ Hậu muốn đi biển khư... hắn cảm thấy đây là một tin tình báo cơ mật.

"Hứa đội?" Phùng Thanh nhìn Hứa Thâm vẫn ngồi yên tới xuất thần, mới nhẹ giọng gọi một tiếng.

Hứa Thâm phục hồi lại tinh thần, nói: "Được rồi, hôm nay chỉ nói đến đây thôi. Nếu mọi người có rảnh, có thể đi thăm dò thêm tình báo khác, nhìn xem điện hạ có an bài và phân phó gì khác hay không."

Hứa Thâm nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Phùng Thanh, lại bổ sung thêm: "Đại thế trước mặt, chúng ta cần tự bảo vệ mình đầu tiên, mới có thể hiệu lực cho điện hạ."

Phùng Thanh gật gật đầu. Gã không thể xác định được rút cuộc Hứa Thâm có tâm tư làm phản hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, gã biết bản thân sẽ không phản bội điện hạ.

Đi theo điện hạ càng lâu càng biết điện hạ đáng sợ, phản bội chắc chắn là một con đường chết.

Mọi người rời đi, Hứa Thâm chỉ giữ Lâu Hải Âm ở lại.

"Cân nhắc được chưa?" Hứa Thâm hỏi.

Lâu Hải Âm gật gật đầu: "Mặc kệ ngài làm ra bất cứ quyết định gì, tôi đều sẽ đi theo ngài!"

Nói xong, cô ấy quì một gối, hành đại lễ giống như ở trước mặt Nghĩ Hậu.

"Cô có biết cái giá của mấy chữ ‘Bất cứ quyết định gì’ kia không?" Hứa Thâm nói.

Đầu Lâu Hải Âm càng cúi thấp hơn vài phần: "Tôi biết."

Hứa Thâm vươn tay tới, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu thắt bím của cô ấy, nói: "Sau này chuyện của cô chính là chuyện của ta."

Ba ngày sau, Kim Nghĩ Lệnh và chiến phục đội trưởng của Hứa Thâm đều được phát xuống.

Chiến phục đội trưởng cũng có màu vàng, nhưng không giống như các đội viên khác, màu sắc của nó càng thêm thuần khiết và lấp lánh, đồng thời đặc tính nguyên liệu bên trong cũng có chút khác biệt, tính phòng ngự càng mạnh hơn, có thể ngăn cản được công kích tùy ý của cấp A.

Sau lưng Kim Nghĩ Lệnh có khắc một chữ Hắc, ý nghĩa của nó là cho phép người cầm lệnh bài này có thể điều động quân đội đóng ở khu Hắc Quang.

Đồng thời, nó cũng đại biểu cho một phần quyền thế ngập trời!

Hứa Thâm cầm Kim Nghĩ Lệnh trong tay, mang theo đám người Phùng Thanh, Lâu Hải Âm rời khỏi cung Tuyết.

Trong vòng ba ngày này, Hứa Thâm đã phân phó đám người Phùng Thanh đi thăm dò khắp nơi, thông qua nhân mạch và mạng lưới quan hệ của bọn họ, cũng nghe được một chút tin tức, tựa như Nghĩ Hậu muốn đi một chuyến xa nhà.

Tin tức này cũng không quá cơ mật.

Suy cho cùng, toàn bộ nhiệm vụ trực ban của đội thân vệ bọn họ đều bị hủy bỏ rồi.

Trước mắt, đội thân vệ đã bắt đầu dung nhập vào trong quân đội địa phương, kể cả cố ý giấu giếm, cũng sẽ có người đoán được, Nghĩ Hậu không có mặt trong cung Tuyết.

Nhưng đương nhiên, cụ thể là cô ấy đã đi đến nơi nào, thì không ai biết được.

Chỉ có Hứa Thâm biết, cô ấy đã đi đến một nơi tên là biển khư.

"Không biết lần này chúng ta tới khu Hắc Quang, có thể thuận lợi hay không. Tôi nghe nói khu Hắc Quang có một giáo hội Hắc Quang, là địa đầu xà ở nơi này, thế lực hùng hậu, hơn nữa bối cảnh có chút nói không rõ, tựa như bên trên có người ..." Trong xe, Triệu Phàm, một nguyên thành viên khác của phiên đội hai lo lắng nói.

Phùng Thanh cười nhạt nói: "Giáo hội Hắc Quang là việc nhỏ. Bọn họ chỉ là địa đầu xà, tập kết lực lượng tư nhân, làm sao có thể chống lại chúng ta? Hơn nữa đội chúng ta có bảy hình thái thứ hai, thế lực nào có thể so sánh?"

"Đúng vậy, trấn áp giáo hội Hắc Quang chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là quân đội đóng ở nơi này thôi." Người còn lại nói: "Nếu vị quân vương tiền nhiệm kia đã duỗi tay tới nội bộ quân khu bên này, thì dù chúng ta nắm Kim Nghĩ Lệnh trong tay, cũng không dễ dàng điều khiển được bọn họ như vậy."

"Sợ cái gì, bọn họ dám kháng lệnh không?”

Mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, còn Hứa Thâm lại tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Rất nhanh, chiếc xe đã chạy vào cục Khư Bí khu Hắc Quang trước.

Bình Luận (0)
Comment