Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 641 - Chương 641. Vị Quân Vương Tiền Nhiệm!

Chương 641. Vị Quân Vương Tiền Nhiệm! Chương 641. Vị Quân Vương Tiền Nhiệm!

Hiện giờ, bọn họ đã được phân phối đến đội 6, rơi vào trong tay Hứa Thâm, cũng không dám có chút oán khí nào với hắn.

Quyền thế do chức vụ đội trưởng đội thân vệ mang lại đủ để đối phương gỡ bỏ bộ kim giáp trên người bọn họ xuống.

Dù bọn họ có thể thông qua những tầng quan hệ khác, giữ lại bộ trang phục này, nhưng nếu bị cô lập trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cũng chẳng sống sót được bao lâu.

Bởi vậy, ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai mới là đường ra duy nhất.

Bọn họ cũng tin tưởng, Hứa Thâm sẽ không đến mức thực sự cá chết lưới rách với bọn họ, dù sao giữa hai bên cũng không tính là thâm cừu đại hận, hơn nữa một khi hắn cần triển khai nhiệm vụ này, cũng cần bọn họ giúp đỡ.

"Thông cảm như thế nào?" Hứa Thâm hỏi lại.

Sắc mặt ba người đồng loạt biến đổi.

"Hứa đội, ngài có suy nghĩ gì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi có thể làm được nhất định sẽ làm." Sắc mặt Phùng Thanh thoáng hiện nhục nhã, nhưng không để lộ ra vẻ mặt phẫn nộ và âm trầm.

Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Cái này cần phải xem các anh biểu hiện ra sao đã."

Phùng Thanh lập tức hiểu được rồi gật gật đầu: "Chúng ta biết."

Hứa Thâm không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, hắn lập tức dẫn đầu bước ra bên ngoài.

Mấy người khác đi theo đằng sau, đi tới cung điện nghỉ ngơi dành cho đội thân vệ phiên đội sáu ở bên cạnh.

Vừa đi tới cửa, bỗng nhiên trước mắt Hứa Thâm xẹt qua một con ngựa trắng, nó đang chạy nhanh qua.

Hắn muốn ngừng lại theo bản năng, nếu không sẽ bị con ngựa trắng nọ va chạm đến.

Là con ngựa trắng của Nghĩ Hậu!

Nhưng hắn dừng bước lại làm con ngựa trắng kia liếc mắt nhìn sang.

Khiến cho Hứa Thâm có thể nhìn thấy đôi mắt của con ngựa trắng này ở khoảng cách cực gần. Đôi mắt ấy có màu xanh rõ ràng, lại trong suốt như bầu trời xanh thẳm, ảnh ngược phản chiếu trong đôi mắt kia là khuôn mặt không chút thay đổi của hắn.

Hứa Thâm xoay người, nhìn đám người đằng sau đang tỏ ra sững sờ vì hắn đột nhiên đi mà dừng lại, nói: "Mọi người nói xem Nghĩ Hậu đưa ra mệnh lệnh ngày hôm nay, là có ý tưởng gì?"

Mấy người lại sửng sốt, Phùng Thanh thật cẩn thận nói: "Hứa đội, loại chuyện này ... nếu không, chúng ta vào trong phòng rồi bàn lại?"

"Cũng đúng." Hứa Thâm gật gật đầu, liền lấy lại tinh thần tiếp tục tiến về phía trước, con ngựa trắng kia chỉ liếc nhìn Hứa Thâm một cái, rồi không tiếp tục chú ý tới hắn nữa, vó ngựa đạp xuống, nhanh chóng chạy băng băng về phía trước.

Cả đội tiến vào trong phòng, Hứa Thâm ngồi xuống sô pha, mấy người Phùng Thanh đứng trước mặt hắn, thoáng hiện một chút căng thẳng.

Phùng Thanh cân nhắc một lát rồi lên tiếng: "Hứa đội, nghe ý tứ Nghĩ Hậu, phỏng chừng là chuyện phía Tây thành đã phát sinh vấn đề lớn rồi, rất có khả năng kế tiếp chúng ta sẽ khai chiến với một vị quân vương khác."

“Anh cũng biết chuyện về một quân vương?" Hứa Thâm nhìn về phía gã.

Phùng Thanh nở nụ cười: "Có biết một hai." Gã nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy cả Lâm Hiểu và Lâu Hải Âm đều lộ ra vẻ mặt tò mò, liền chậm rãi tiến về phía Hứa Thâm hai bước, ghé tai thấp giọng nói: “Nghe nói là quân vương tiền nhiệm của thành Bạch Nghĩ..."

"Tiền nhiệm?" Hứa Thâm thoáng giật mình.

"Đúng vậy, chừng mười mấy năm trước, nơi này từng xảy ra một hồi chiến tranh đoạt vương quyền ngắn ngủi mà kết thúc nhanh chóng." Phùng Thanh thật cẩn thận nói: "Hồi chiến đấu kia không gây ra ảnh hưởng quá lớn, lại lấy tốc độ cực ngắn cho ra kết quả. Kể từ đó, thành Bạch Nghĩ thay đổi chủ nhân, Nghĩ Hậu thượng vị, mà vị thành chủ tiền nhiệm kia, lại bặt vô âm tín. Có người nói đối phương đã bị giết, bị ăn, nhưng cũng có người nói, hắn chạy thoát rồi."

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.

Nhưng hẳn là Phùng Thanh sẽ không nói dối về loại chuyện kiểu này, dù sao nó cũng được coi là một sự kiện lớn, thực dễ dàng tra xét được.

"Nói như vậy, hiện giờ vị quân vương tiền nhiệm kia đang muốn đoạt lại hết thảy mọi thứ của mình?" Hứa Thâm hỏi.

Phùng Thanh gật gật đầu: "Hẳn là như thế ... nhưng tôi cũng chỉ dò hỏi được từ con đường của riêng mình, không dám đảm bảo đó tuyệt đối là sự thật."

A, muốn phân rõ ranh giới để phủi sạch liên quan đây mà... Ánh mắt Hứa Thâm lóe sáng, vẻ mặt lộ ra một chút suy tư.

Nếu vị quân vương tiền nhiệm kia muốn đoạt lại Nghĩ Thành…

Thứ nhất, cần phải dựa vào bản thân giết chết Nghĩ Hậu, nhưng gã không làm như vậy, nghĩa là bản thân gã cũng không nắm chắc.

Thứ hai, chính là dựa vào lực lượng quần thể.

Nhưng quân đội của thành Bạch Nghĩ đều bị Nghĩ Hậu quản lý trong tay … Cho nên cô ấy để bọn họ đi chỉnh hợp lực lượng trảm khư các khu, chính là muốn tìm ra những kẻ đã được vị quân vương kia bồi dưỡng và điều khiển sao?

Bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến một tổ chức.

Phản Nội Quân!

Vị quân vương kia, có thể cấu kết cùng tổ chức này hay không?

Nghĩ vậy chút, Hứa Thâm lập tức cảm nhận được, tiếp theo thành Bạch Nghĩ sẽ nổi lên một hồi gió lốc mãnh liệt.

Và một khi cơn gió lốc này thổi quét tới, hắn với tư cách là thân vệ của Nghĩ Hậu, tất nhiên sẽ phải đặt mình tại tiền tuyến.

Bỗng nhiên tiếng vó ngựa đang lao nhanh đến từ sau lưng.

Khí thế thật hung hãn!

Hứa Thâm đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra nó, và gần như là theo bản năng, hắn muốn né tránh đi.

Đây là bản năng cầu sinh.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại cứng rắn khắc chế bản năng, khiến cho thân thể chính mình dừng lại ngay tại chỗ.

Hắn đang ở trong phòng, nếu vó ngựa từ sau lưng tiến tới, tất nhiên là nó phải lao đến từ Khư giới…

Khư giới! Con ngựa trắng!

Hứa Thâm không quay đầu nhìn, ngược lại còn tự nhiên mà tựa vào sô pha, tùy ý để lộ phía sau lưng ra ngoài.

Hắn có chút đăm chiêu nói: "Nếu điện hạ muốn tranh đoạt cùng vị quân vương tiền nhiệm kia, chúng ta cần phải hiểu được, vị quân vương kia đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mới lựa chọn ra tay, tất phải có nắm chắc thật lớn và chuẩn bị vẹn toàn..."

Phùng Thanh khẽ giật mình, cũng gật đầu nói: "Đúng là như thế, nhưng nội tình của điện hạ cũng là thứ mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, cũng chưa chắc vị quân vương kia đã có thể biết rõ toàn bộ."

Hứa Thâm nhìn gã một cái, lời này không cần phải nghi ngờ là tương đối trung thành.

"Anh nói rất đúng." Hứa Thâm nói: "Nhưng tôi lo lắng sẽ có người dao động... Thậm chí còn có khả năng trong chính đội thân vệ chúng ta xuất hiện phản đồ, cấu kết cùng người ngoài, nội ứng ngoại hợp muốn đối phó với điện hạ..."

Bình Luận (0)
Comment