"Cái kia ... anh có thể trả tiền lại cho tôi không?" Bên cạnh truyền đến giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng không cam lòng, còn có chút chua xót của Quách Bằng.
Hứa Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua xấp tiền mặt mình từng nhận vào trong tay lúc trước, rồi ngạc nhiên phát hiện, xúc cảm đến từ những xấp tiền mặt vẫn còn ở trong tay... lại giống hệt tiền mặt chân chính.
Nhưng Hứa Thâm lại có thể cảm nhận được, bên trong từng tờ tiền mặt ấy có khư lực đặc thù đang lưu động.
Cho nên chúng tuyệt đối không phải là thật!
"Đây là anh dùng năng lực chế tạo ra ư?" Hứa Thâm dò hỏi.
Quách Bằng cười khổ nói: "Cũng tương tự như vậy.".
Hứa Thâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó trả lại tiền mặt cho đối phương, hắn cầm chúng trong tay cũng chẳng có tác dụng gì.
Quách Bằng nhận được tiền mặt, vẻ bất đắc dĩ trên mặt lập tức chuyển thành mỉm cười, tựa như thương cảm do tranh cử thất bại đã tiêu tán đi rất nhiều. Gã cười ha hả nói: "Tạ ơn anh rồi, lại nói tiếp, anh không yêu tiền, thật là kỳ quái."
Hứa Thâm nói: "Ai mà chẳng yêu tiền, nếu ngay từ đầu anh lấy tất cả tiền ra, có lẽ tôi đã đồng ý rồi."
Tuy Hứa Thâm biết năng lực của Quách Bằng, nhưng lại không tự mình trải nghiệm qua, bởi vậy hắn cho rằng nếu ngay từ đầu đối phương liền phóng thích tất cả tiền tài, hơn phân nửa là bản thân không thể chống đỡ nổi tới lúc đến gần đối phương.
Suy cho cùng, năng lực lấy nhỏ đổi lớn cũng không thể làm ảnh hưởng tới hành vi dùng tiền tài mua chuộc của gã, sở dĩ lúc trước nó có thể làm suy yếu loại năng lực này, chính vì nó đã làm suy yếu cả thân thể, khư lực, ý chí... của đối phương.
Mà không cần biết là dạng năng lực gì, đều bị điều khiển bởi trạng thái bản thân.
Quách Bằng cũng biết Hứa Thâm nói rất đúng, lúc trước gã cũng nhìn ra Hứa Thâm có xu thế đáp ứng, nhưng tới cuối cùng vẫn có thể nhịn được. Hơn nữa, tới cuối cùng gã cũng cảm nhận được từng cơn suy yếu ảnh hưởng lên bản thân mình, phỏng chừng cái loại suy yếu này đã làm cho sức mua tiền tài của gã yếu đi, mới trợ giúp Hứa Thâm ngăn cản được.
"Tôi biết nha ..." Quách Bằng có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng tôi không nỡ."
Gã biết một khi bản thân trực tiếp lấy tất cả tiền ra, sẽ khiến lực lượng của mình được tối đa hoá, nhưng đúng như những gì gã vừa nói, là gã không nỡ làm như vậy.
Kể cả khi gã biết dùng chỗ tiền này để trao đổi lấy chức vụ đội trưởng, bản thân mình vẫn thực có lời, nhưng … gã vẫn không nỡ.
Hứa Thâm thoáng sửng sốt, rồi tức cười nhìn gã một cái.
Năng lực khó giải như thế, lại bị tính cách áp chế ư?
Nhưng… nếu không có tính cách tham tài như vậy, có lẽ đối phương cũng không nắm giữ được năng lực dạng này.
Nếu không, chỉ sợ năng lực này còn khó giải hơn lấy nhỏ đổi lớn của Liễu cục...
"Các vị, yên lặng." Bỗng nhiên Nạp Sắt Phân Ny mở miệng, tất cả mọi người lập tức dừng châu đầu ghé tai, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Nghĩ Hậu bên cạnh Nạp Sắt Phân Ny vừa nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn lên, tư thế lười biếng lúc trước, đã trở nên trầm tĩnh như nước, tuy vốn là nữ nhi, lại có tư thái Đế vương.
Trong lòng mọi người đều nghiêm túc trở lại, ánh mắt thoáng biến hóa, không dám tiếp tục phát ra một chút động tĩnh nào nữa.
"Những ngày gần đây, ở phía Tây thành xảy ra biến cố, khiến hai đội thân vệ tới kiểm tra thương vong thảm trọng, đội trưởng Tịch Trường Lâm của phiên đội hai cùng đội trưởng Uông Thành của phiên đội sáu chết, người khác lại hy sinh không ít." Nghĩ Hậu cất giọng lạnh nhạt mà trầm tĩnh, trong ung dung lộ ra lạnh lùng và ý chí quân lâm: "Nhưng chuyện phía Tây thành chỉ vẻn vẹn là bắt đầu, ta cần các ngươi đi tới các khu, kiểm tra tai hoạ ngầm ở nơi đó trước, tập hợp cục Khư Bí các khu, đóng ở quân bộ, chỉnh hợp tập trung lực lượng trảm khư các khu, chuẩn bị sẵn sàng trước khi biến cố ập tưới."
"Các ngươi có thể đảm nhiệm hay không?"
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt nhanh chóng biến ảo. Đương nhiên bọn họ đã biết chuyện ở phía Tây thành, nhưng không nghĩ tới loại chuyện này sẽ gây nên biến hóa lớn như vậy.
Có người nghe nói, đằng sau sự kiện kia có bóng dáng của một vị quân vương khác... chẳng lẽ nói thành Bạch Nghĩ sắp bùng nổ một hồi chiến tranh đảo chính? !
Chỉnh hợp lực lượng trảm khư các khu, đây không phải là chuẩn bị trước khi chiến tranh tới sao?
Nếu không, đang là thời kỳ hòa bình, vì sao cần phải làm như vậy?
Tâm tư trong đầu mọi người không ngừng xoay chuyển, nhưng đã trăm miệng một lời, đáp lại: "Đám thuộc hạ tuân mệnh!"
Âm thanh chỉnh tề chưa từng có.
Nghĩ Hậu hơi hơi gật đầu, lại để cho Nạp Sắt Phân Ny tiếp tục dặn dò từng hạng mục công việc cụ thể.
Các phiên đội được lần lượt phân tới các khu vực khác biệt.
Phiên đội 1 phụ trách khu Dạ Oanh.
Phiên đội 2 tạm thời bỏ trống, cần một lần nữa chiêu mộ, chỉnh biên.
Phiên đội 3 phụ trách khu Tự Do.
Phiên đội 4 phụ trách khu Vô Miên.
Phiên đội 5 phụ trách khu Vụ Đô.
Phiên đội 6 phụ trách khu Hắc Quang.
Về phần khu Mẫu Hoàng, bên trên lại có an bài khác, nơi này cũng là khu vực tập hợp 90% quân lực dưới tay Nghĩ Hậu, những thân vệ bọn họ còn không đủ tư cách nhúng tay vào.
Phân phối xong xuôi, tiếp đó là ban phát Kim Nghĩ Lệnh. Lệnh này có thể điều động quân phòng thủ đóng ở các khu.
Năm vị đội trưởng tiến lên, từng người tiếp nhận lệnh bài. Ngoại trừ nặng trịch, Hứa Thâm còn cảm nhận được từ trên tấm lệnh bài trong tay, truyền tới một hồi mưa gió không yên.
Dường như sau khi Nghĩ Hậu thoát thân rời khỏi phía Tây thành, cô ấy đang chuẩn bị làm ra một hành động lớn nào đó.
Chờ mọi chuyện được dặn dò xong, Nạp Sắt Phân Ny liền truyền lời khiến cho mọi người tự mình tản đi.
Cả đám thân vệ lần lượt rời khỏi phòng nghị sự.
Lần này, ngoại trừ Lâm Hiểu và Lâu Hải Âm, ba vị đội viên của phiên đội hai là đám người Phùng Thanh cũng yên lặng đi theo phía sau Hứa Thâm.
"Hứa đội, chuyện lúc trước, là chúng tôi sai, hi vọng ngài có thể thông cảm." Không đợi Hứa Thâm lên tiếng, ba người đã nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt Phùng Thanh có chút phức tạp nhưng gã cũng nhìn thẳng vào Hứa Thâm, tựa như không có tâm tư gì khác.