Thùng thùng.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang.
"Tiến vào."
Đại Lỵ Lỵ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rồi theo bản năng nhìn về phía bộ sô pha tiếp khách, lại phát hiện nơi đó chỉ có hai cô gái vẫn đi theo bên người Hứa Thâm.
Ánh mắt cô đảo qua bọn họ, liền nhìn thấy Hứa Thâm đang ngồi phía sau chiếc bàn công tác, đó vốn là vị trí của Mộc Vương.
Đại Lỵ Lỵ ngây người một chút, đôi chân khẽ run run.
"Thống, thống lĩnh......" Đại Lỵ Lỵ phản ứng lại, giọng nói cũng trở nên không trôi chảy, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Cô thấp giọng nói: "Thủ lĩnh...".
"Mọi người đã đến đông đủ rồi sao?" Hứa Thâm hỏi.
"Đều tới rồi..." Đại Lỵ Lỵ muốn nói lại thôi, từ đáy lòng vẫn không ngừng rung động.
Bỗng nhiên trong đầu cô nảy lên một suy nghĩ, Hứa Thâm triệu tập toàn bộ mọi người tới đây, lại ngồi vào vị trí của Mộc Vương, mà mấy tiếng qua, cô không hề gặp được Mộc Vương, chẳng lẽ...
Hứa Thâm đứng dậy, Lâu Hải Âm và Hạ Tĩnh Tương lập tức đứng dậy đi theo.
Rất nhanh sau đó, Hứa Thâm đã đẩy cửa ra, bình thản bước vào phòng họp.
Trong phút chốc, những âm thanh nghị luận vốn đang sôi nổi trong phòng họp lại biến mất không tiếng động, tựa như vừa bị ấn nút im lặng.
Tất cả mọi người đều dừng mọi hành động lại, để hướng ánh mắt quan sát bóng người trẻ tuổi đang đứng gần cửa kia.
Từ sau khi Hứa Thâm chém giết sáu vị thống lĩnh, để một mình chiếm lĩnh cả bàn tiệc thống lĩnh kia, cả hội Truy Quang từ trên xuống dưới đều biết tới vị thống lĩnh trẻ tuổi hung hãn này.
"Hứa, Hứa thống lĩnh......" Có người phản ứng lại, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Những người vốn còn đang ngồi, cũng sợ tới mức soạt soạt đứng lên toàn bộ, bên trong phòng họp vang lên một loạt những âm thanh đẩy ghế dựa ra đằng sau.
Hứa Thâm không nói chuyện, chỉ nhanh chóng đi đến phía trước bàn hội nghị, cũng là vị trí của thủ lĩnh.
Sau đó, hắn kéo ghế dựa, ngồi xuống.
Động tác đơn giản này lại góp phần làm cho bầu không khí cả phòng họp càng thêm yên tĩnh.
Mọi người há to miệng, vô cùng ngạc nhiên quan sát một màn này.
"Tất cả ngồi xuống đi." Giọng nói lạnh nhạt của Hứa Thâm truyền tới.
Mọi người đều phản ứng lại, có người vẫn hơi chút sững sờ, không biết vì sao Hứa Thâm lại lớn gan đến vậy, còn những người khác đều chậm rãi ngồi xuống, nhưng tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghi vấn và ánh mắt lo lắng không yên nhìn về phía Hứa Thâm.
"Mộc Vương đã qua đời, hiện tại chức vị thủ lĩnh sẽ do ta đảm nhiệm." Hứa Thâm tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, mở miệng để lộ ra tin tức kinh người.
Không có bất cứ lời nói dư thừa nào, chỉ vẻn vẹn là một câu thông báo đơn giản, lại làm cho tất cả mọi người trong phòng họp đều trợn tròn hai mắt.
Mộc Vương thủ lĩnh... Qua đời rồi? !
Hồi sáng hôm nay, rất nhiều lãnh đạo cao tầng, còn gặp được Mộc Vương ở tổng bộ, cùng báo cáo công tác với đối phương, mà hiện giờ... chỉ ngắn ngủi có một ngày đi qua, đối phương đã chết rồi?
Cả đám người nhìn thấy thái độ thản nhiên như không của Hứa Thâm, lập tức có người cảm thấy trái tim phát lạnh.
Chỉ sợ quá trình "Qua đời" này cũng không hề đơn giản như vậy.
Sau một thoáng yên tĩnh tạm thời, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, đều đang cố gắng tiêu hóa loại đả kích mà tin tức này mang lại.
"Hứa, Hứa thống lĩnh, xin hỏi thủ lĩnh đã qua đời như thế nào?" Có một vị lão nhân của tổng bộ không nhịn được, lên tiếng cẩn thận hỏi.
Hứa Thâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, lạnh nhạt nói: "Ra ngoài gặp được khư cấp A, không thể đào thoát, tôi cũng chỉ tìm thấy hài cốt của anh ta mà thôi."
"Vậy bộ hài cốt kia đâu?"
"Chôn rồi."
"Hứa thống lĩnh, chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của ngài để biết Mộc Vương thủ lĩnh có còn sống hay không..."
Hứa Thâm nâng bàn tay lên, tất cả âm thanh lập tức ngừng lại, như bị bóp nghẹt.
"Nói cách khác, các người đang nghi ngờ tôi?" Hứa Thâm đưa mắt nhìn vài người để lộ ra gương mặt đang cố nén phẫn nộ.
Đương nhiên trong số những người đang ngồi ở nơi đây, chẳng có mấy kẻ ngu ngốc, đáp án đều nằm ngay dưới bàn, chỉ không ai nguyện ý đi phá thủng tầng giấy mỏng kia thôi.
Nhưng Hứa Thâm tỏ vẻ không sao cả.
Mấy người khác nhìn thấy Hứa Thâm thản nhiên hỏi trắng ra như vậy, da mặt cả đám đều run rẩy, không dám trả lời.
Suy cho cùng, các vị thống lĩnh đang nằm dưới mặt đất kia đã dùng tính mạng của mình để cho bọn họ biết người trẻ tuổi trước mắt này hung tàn tới cỡ nào rồi.
"Mộc Vương qua đời, tôi cũng cảm thấy rất thương tiếc. Hiện giờ tôi đi lên tiếp nhận chức vị của anh ta, nếu các người cảm thấy bản thân không thể thích ứng nổi, có thể rời đi, tôi sẽ không miễn cưỡng." Hứa Thâm bình tĩnh nói.
Nghe được lời nói của Hứa Thâm, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau một hồi yên tĩnh, trong số mấy người vừa nói chuyện lúc trước, có người đứng dậy, cúi đầu nói: "Hứa thống lĩnh, thật có lỗi, chúng tôi tuổi đã cao rồi, có chút lực bất tòng tâm không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trong hội được nữa, hi vọng ngài có thể thành toàn."
Hứa Thâm khẽ gật đầu.
Thấy vẻ mặt Hứa Thâm vẫn rất bình thản, những người khác cũng lớn gan hơn một chút, lần lượt có người đứng lên đưa ra yêu cầu từ chức.
Tuy chức vụ trong hội mang đến cho bọn họ không ít tài phú, nhưng so sánh với tài phú, thì ở bên người Hứa Thâm, luôn khiến bọn họ cảm nhận được nguy hiểm cận kề, huống chi không ít thành viên trong số những người đang có mặt ở đây, đã bị đóng mác là trung thành với Mộc Vương rồi, bọn họ lo lắng Hứa Thâm sẽ diệt trừ, hoặc là về sau sẽ nhằm vào bọn họ.
Số người đưa ra yêu cầu từ chức càng ngày càng nhiều, nhiều người làm thì cả đám to gan hơn, dẫn tới tình huống, càng ngày càng nhiều người dám nói, thậm chí có người còn lên tiếng nghi ngờ, cho rằng cái chết của Mộc Vương điều kỳ lạ, cần phải điều tra kỹ càng tỉ mỉ, chờ tra ra manh mối lại xác nhận thủ lĩnh mới sau.
Mấy vị phó thống lĩnh đang ngồi phía trước đám người kia, chỉ khẽ đưa mắt nhìn nhau, không hé răng một lời.
Chu Viên Viên nhìn thấy vẻ mặt bình thản không bày tỏ ý kiến của Hứa Thâm, chân mày khẽ nhíu lại.
Một lát sau, Hứa Thâm nhìn quanh một vòng, thấy không còn ai tiếp tục mở miệng nữa, hắn không khỏi mỉm cười nói: "Còn ai muốn rời đi nữa không? Về sau này, có khả năng những người đi theo tôi sẽ có chút vất vả, mọi người hãy tử tế cân nhắc xem, hiện tại rời đi còn kịp."