Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 663 - Chương 663. Trận Chiến Của Phùng Thanh!

Chương 663. Trận Chiến Của Phùng Thanh! Chương 663. Trận Chiến Của Phùng Thanh!

Ánh mắt Hứa Thâm dừng lại trên người vị quan quân trung niên phía trước, trên vai đối phương có ba cái huân chương Kim Nghĩ, cũng đại biểu cho gã là Thống soái cao nhất ở nơi này.

"Đội trưởng đội thân vệ phiên đội sáu, Hứa Thâm, phụng mệnh lệnh của Nghĩ Hậu điện hạ, xin các vị hợp tác, cùng bình định dị đảng khu Hắc Quang!” Hứa Thâm hơi tiến về phía trước một chút, rồi đứng thẳng, trực tiếp đi vào vấn đề, nói.

Vị quan quân trung niên kia khẽ nheo mắt lại, nhìn thấy trên mặt Hứa Thâm không có chút rụt rè nào, từ trong đáy mắt lộ ra vài phần hứng thú, nói: "Đã được nghe về phong thái của Hứa đội trưởng, liên tiếp đánh bại vài vị tinh nhuệ các đội ở trước mặt điện hạ. Đúng là có đảm có sắc." (Có đảm lược có nhan sắc)

"Trần Thống soái quá khách khí rồi. Bản thân tôi tự nhận mình không thể sánh bằng các vị giáo úy ở đây. Nhưng có giỏi giang hơn nữa cũng vậy, chúng ta đều là thuộc hạ làm việc cho điện hạ mà thôi." Hứa Thâm thấy đối phương mở miệng tán gẫu, cũng theo đó là khách khí một câu.

Khóe miệng Trần Hàn khẽ nhếch lên, lại nói: "Đã sớm nghe thấy thân vệ bên người điện hạ, đều là cường giả trong hàng ngũ hình thái thứ hai, nhất là người dẫn đầu, tuyệt đối là hình thái thứ hai nổi bật, đều là tồn tại có hy vọng vượt qua một bước phá sau đó lập, tấn chức thành quân vương. Ngày thường, đám người thô thiển chúng tôi đều luận bàn với nhau, đã sớm quen thuộc với kỹ năng của đối phương rồi, bởi vậy vừa thấy được người mới tới, tay chân đều ngứa ngáy khó nhịn, ngược lại, muốn chơi đùa cùng mấy người một chút."

Hứa Thâm khẽ nheo mắt.

Quả nhiên, muốn điều động quân đội ở nơi này cũng không dễ dàng như vậy.

Phải biết rằng, những lời nói lúc trước của hắn cũng không phải tùy tiện thốt ra, mà đã có cân nhắc kỹ càng từ trước, hắn muốn bọn họ hợp tác cùng, là trực tiếp phân rõ chủ khách.

Mà hiển nhiên đối phương cũng hiểu được ý tứ trong này.

Tình huống trước mắt, hắn cầm Kim Nghĩ Lệnh trong tay, nếu nói theo quân lệnh, nghĩa là hắn phụng mệnh điện hạ, mang theo lệnh điều động quân đội tới đây, và theo lẽ thường, bọn họ phải hợp tác vô điều kiện.

Nhưng hiển nhiên, những người này không chịu phục tùng dễ dàng như vậy.

"Trần Thống soái, luận bàn khó tránh khỏi sẽ có ngộ thương, lỡ như bị thương, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng tới không khí hòa thuận giữa hai bên." Hứa Thâm có thâm ý khác, nói.

"Chẳng lẽ Hứa đội trưởng không dám?" Một vị giáo úy đeo hai huân chương Kim Nghĩ trên vai, đang đứng cạnh đó, không chút khách khí nói.

"Nói cái gì thế? Chúng tôi sợ sẽ làm bị thương mấy người thôi." Tính tình của Lâm Hiểu tương đối táo bạo, gã lập tức đứng ra nói.

Nếu không để cho Hứa Thâm nói chuyện cùng một tên thủ hạ của Trần Hàn, sẽ kéo thấp thân phận của Hứa Thâm xuống.

"Chúng tôi không thích nói chuyện, chỉ thích xuống tay xem bản lĩnh." Giáo úy khác nói: "Nếu không phải chế độ quân pháp hạn chế, cả chúng tôi cũng muốn đi lăn lộn kiếm một ghế thân vệ rồi."

Nếu nói những gì bọn họ thốt lên lúc trước là không khách khí, thì lời này chính là khiêu khích.

Thân vệ của Nghĩ Hậu cũng không dễ được chọn như vậy đâu.

Phùng Thanh cười lạnh nói: "Vậy đến thử xem, tôi với anh, có dám đọ sức một phen hay không?"

Tuy bọn họ đã nguyện trung thành với Hứa Thâm, nhưng cũng chính là nhân vật nhìn quen các mặt xã hội, vừa thấy tình cảnh này là hiểu, nếu hôm nay phía mình không uy hiếp một chút, thì rất khó làm cho đám quân phòng thủ này ngoan ngoãn nghe lệnh.

Dù bọn họ có thể dựa vào Kim Nghĩ Lệnh của Nghĩ Hậu ép cho đối phương phải đầu hàng khuất phục, nhưng đối phương bằng mặt không bằng lòng, cũng vô dụng.

"Đến thì đến." Người nọ cũng không khách khí, trực tiếp bước vào sân đấu.

Trần Hàn nhìn về phía Hứa Thâm, rất có hứng thú nói: "Hứa đội trưởng không có ý kiến gì chứ?".

"Không sao cả, vừa vặn ngày thường đám thân vệ chúng tôi cũng chỉ xử lý một vài con khư thú, rất ít có người dám đui mù tới khiêu khích chúng tôi. Để bọn họ hoạt động gân cốt một phen cũng tốt." Hứa Thâm lạnh nhạt nói.

Trần Hàn nghe được ý trào phúng trong lời nói của Hứa Thâm, cũng chỉ nở nụ cười, không tỏ vẻ tức giận, nhưng trong ánh mắt vừa xẹt qua một mảnh nhuệ khí.

Không cần hai người phân phó, Phùng Thanh và vị giáo úy kia đã ra sân.

Hai người trực tiếp lẻn vào trong Khư giới. Khư giới ở nơi này rõ ràng là một khu kiến trúc giống như thành lũy sắt thép, cả Khư giới cũng được xây dựng, chung quanh đều là lồng sắt với vách tường kiên cố, như một sân đấu thú, vừa có thể ngăn cản tập kích đến từ bên ngoài Khư giới, vừa có thể sử dụng làm sân đấu cho binh sĩ.

Hoàn cảnh như vậy hơi chút có hại với Phùng Thanh, năng lực của gã càng thích hợp giao chiến ở địa hình phức tạp hơn.

Nhưng Phùng Thanh cũng không e ngại, gã đã dám mở miệng, đương nhiên sẽ không sợ dám quan quân này.

Lại nói, ngày thường những quan quân này cũng xử lý công việc tương tự với bọn họ, nhưng đương nhiên đãi ngộ dành cho thân vệ càng dày hơn, dù sao bọn họ cũng đi theo làm việc bên người Nghĩ Hậu.

Hai người đứng trong Khư giới, chăm chú đánh giá lẫn nhau.

Tuy vị giáo úy kia mở miệng nói rất kiêu ngạo, nhưng sau khi tiến vào Khư giới, rõ ràng là thần thái đã trở nên ngưng trọng và nghiêm túc hơn nhiều, có vẻ khá cẩn thận.

Sưu!

Ngay sau đó, bỗng nhiên vị quan quân nọ lao về phía Phùng Thanh.

Phùng Thanh âm thầm cười lạnh, gã cũng nhanh chóng phóng ra phù văn mệnh lệnh, xuyên qua đôi giày thẩm thấu xuống dưới nền đất, mỗi khi đi một bước, gã đều mai phục một tấm xuống dưới!

Nhìn thấy đối phương đuổi theo, gã còn giả vờ lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, không dám ứng chiến, tựa như không biết rõ năng lực của đối phương, cho nên hành động đầu tiên là né tránh, tiếp tục quan sát.

Phản ứng như vậy rất bình thường.

Nhưng theo quá trình hai người liên tục truy đuổi, phù văn mệnh lệnh cũng không ngừng bị chôn xuống bên dưới.

Chỉ là… Phùng Thanh vừa chạy nửa vòng, đột nhiên lại có cảm giác thân thể mình trở nên cứng đờ, gã bị buộc phải đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.

Chuyện gì vậy?

Sắc mặt Phùng Thanh đại biến, gã vội vàng quay đầu nhìn lại. Và khiến cho gã ngấm ngầm thở nhẹ một hơi, chính là đối phương cũng không có đuổi theo, cũng đứng nguyên tại chỗ.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Phùng Thanh lại thay đổi, bởi vì gã phát hiện tư thế mà bản thân đang duy trì... lại giống hệt đối phương!

Là năng lực sao? !

Bình Luận (0)
Comment