Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 664 - Chương 664. Đợi Lát Nữa, Anh Giai Sẽ Sợ Đó!!!

Chương 664. Đợi Lát Nữa, Anh Giai Sẽ Sợ Đó!!! Chương 664. Đợi Lát Nữa, Anh Giai Sẽ Sợ Đó!!!

Ngay tại thời điểm Phùng Thanh vô cùng kinh ngạc lẫn nghi ngờ, thì trên gương mặt lạnh lùng của vị giáo úy vẫn một mực đuổi theo gã lại lộ ra nụ cười miệt thị. Đối phương dứt khoát lật tay lấy ra một cây cung từ phía sau lưng!

Mà Phùng Thanh cũng làm ra động tác, giống y như vậy, chỉ khác là sau lưng gã không có cung, cho nên chỉ có thể làm ra tư thế kéo không khí.

Cài tên, nhắm bắn.

"Hiện giờ anh có thể nhận thua đi, vẫn còn kịp." Giáo úy kia nhắm thẳng mũi tên về phía Phùng Thanh, mới lên tiếng nói.

Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, chiến đấu chỉ vẻn vẹn là vài chục bước truy đuổi, với tốc độ của hai người, dù không xem kỹ thời gian, cũng có thể biết được, chỉ một chốc lát hoạt động thân thể dạng này, còn chưa đến 10 giây.

Nhưng chỉ trong vòng 10 giây ngắn ngủi, trận chiến đấu này đã bắt đầu đi đến biên giới sinh tử rồi!

Sắc mặt Phùng Thanh chuyển thành xanh mét, không cần phải nghi ngờ gã đã trúng năng lực của đối phương rồi, nhưng gã vẫn không thể phát hiện được, rút cuộc là vì sao?

"32..." Giáo úy kia đang đếm ngược.

Đôi mắt đối phương nheo lại, lạnh lùng kéo căng mũi tên.

Bỗng nhiên Phùng Thanh nhìn thấy, bàn chân của đối phương vừa vặn dẫm lên dấu chân hồi nãy của gã. Trong lòng gã vô cùng vui vẻ, vội vàng kíp nổ phù văn mệnh lệnh của mình.

Nhưng mà… phù văn mệnh lệnh lại lặng ngắt như tờ, không hề phản ứng!

Sắc mặt Phùng Thanh chuyển thành tái nhợt.

Chuyện gì vậy?

Là năng lực bị áp chế!

"1!"

Sưu!

Mũi tên chợt bay vút đến, con ngươi trong mắt Phùng Thanh phóng đại, khư lực toàn thân hung hăng tuôn ra ngoài, ý đồ muốn giãy giụa, nhưng hành động này chỉ khiến cho thân thể gã thoáng lệch khỏi quỹ đạo một chút mà thôi.

“Tăng” một tiếng, mũi tên xẹt qua hai má, kéo theo một vết máu mảnh dài!

Đây tuyệt đối không phải là đối phương bắn lệch hay gã né tránh được, mà là đối phương cố ý.

Nếu giáo úy kia nhắm thẳng vào mi tâm, Phùng Thanh đã bị bạo đầu rồi!

Hơn nữa, có vẻ như mũi tên này là khư binh... ẩn chứa loại đặc tính không biết nào đó.

Sắc mặt đám người Lâu Hải Âm đều thay đổi, chuyển thành có chút khó coi.

Không cần phải nghi ngờ, trận đọ sức này, Phùng Thanh đã thua rồi.

Phải biết rằng, Phùng Thanh chính là thành viên tinh nhuệ của phiên đội hai lúc trước, dưới tình huống không biết năng lực, dù là đội trưởng cũng có thể bị gã ám sát!

Nhưng hiện tại, Phùng Thanh đã bại, bại triệt để không có một chút lực đánh trả nào!

Thậm chí là không có cả cơ hội phát động năng lực của bản thân!

Chẳng lẽ chênh lệch giữa quan quân và thân vệ, lại lớn đến vậy? !

"Có phải vị thân vệ này đã quên thi triển năng lực hay không?" Trần Hàn mỉm cười dò hỏi.

Hứa Thâm nheo mắt, chăm chú liếc nhìn vị giáo úy kia một cái, rồi bình tĩnh nói: "Có lẽ là sơ suất."

"Sơ suất sao? Nếu không chúng ta lại đấu thêm một lần?" Trần Hàn thấy Hứa Thâm vẫn còn mạnh miệng, nhưng không thuận theo lời nói của hắn, hiển nhiên không muốn cho hắn nhân cơ hội này để xuống đài.

"Hừ, để tôi đến!", Lâm Hiểu dũng cảm đứng ra. Tuy tính tình của gã khá nóng nảy, nhưng cũng nhìn ra Hứa Thâm khó xử, mới dứt khoát tiến lên.

"Làm sao? Các người muốn xa luân chiến hả? Để cho tôi tới đọ sức đi, có dám hay không?" Một vị khác quan quân đứng dậy nói.

Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn lại, chợt cười lạnh đáp lại: "Đến thì đến, tôi còn chưa sợ ai bao giờ."

"Đợi lát nữa, anh giai sẽ sợ đó." Đối phương cũng cười lạnh.

Trong sân, vị giáo úy kia đã thu hồi năng lực, Phùng Thanh lập tức cảm nhận được thân thể của mình đã khôi phục năng lực hành động, nhìn thấy đối phương thủ hạ lưu tình, sắc mặt gã trở nên vô cùng khó coi, nhưng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ xoay người rời khỏi Khư giới.

Ngược lại, sau khi đối phương bên kia thu hồi cung tiễn, gã lập tức cười nhạo một câu, loại biểu cảm khinh thường bộc lộ rõ ràng trong lời nói, rồi cũng lui sang một bên.

Lâm Hiểu đã gấp tới khó nhịn nổi, lập tức tiến lên, một vị quan quân khác cũng bước vào trong Khư giới.

"Đến!" Lâm Hiểu gầm nhẹ một tiếng, thân hình bành trướng, trực tiếp để lộ ra năng lực của mình.

Lại nói, năng lực của hệ cường công rất khó che giấu. Năng lực của bọn họ không giống những loại năng lực khác, nhiều bí mật, khúc chiết linh tinh, nhất là hệ biến thân như gã, một khi phóng thích sẽ bị người nhìn thấu.

Rống!

Lâm Hiểu hóa thân con nhím, đột nhiên lao ra.

Hệ cường công mang đến tốc độ siêu phàm, cho phép gã vọt tới trước mặt đối phương gần như chỉ trong nháy mắt.

Thân hình bành trướng thật lớn, bộ lông bén nhọn dựng đứng lên, tựa như cự ma đang nhìn chăm chú vào đối phương, mang đến cảm giác áp bách khủng khiếp.

Vẻ mặt của một vài vị quan quân đang đứng ngoài sân, cũng thoáng hiện vài phần ngưng trọng.

Phanh!

Lâm Hiểu đánh ra một quyền cuồng bạo, hốc mắt đỏ lên, đủ để nhìn ra uy lực của một quyền này mạnh tới cỡ nào.

Năng lực biến thân phát động, khiến cho cảm xúc của gã cũng bị nó ảnh hưởng, nóng nảy mà phẫn nộ, đồng thời cũng không cảm nhận được đau đớn.

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ lập tức vang lên, nhưng không phải là vị quan quân kia, mà là Lâm Hiểu.

Vị quân quan kia vẫn đứng yên bất động, một quyền này nện lên mặt đối phương, lại giống như nện lên kim cương nham thạch, bộ lông trên cánh tay Lâm Hiểu trực tiếp nổ tung ra, ngay sau đó, xương cốt từ khuỷu tay đến các đốt ngón tay, đều vỡ vụn, gai xương chọc thủng làn da!

Máu tươi đầm đìa!

Lâm Hiểu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lại vung quyền đánh tới.

Một quyền này cũng đánh trúng mục tiêu, nhưng kết quả vẫn vậy, cánh tay gãy xương, Lâm Hiểu cũng trọng thương rồi.

Trái lại từ đầu đến cuối, vị quân quan kia chỉ mỉm cười quan sát hết thảy, giống như đang xem một thằng hề biểu diễn.

Đám người Lâu Hải Âm lại kinh hãi biến sắc.

Lực lượng Lâm Hiểu hoàn toàn đủ để phá vỡ toàn bộ lá chắn, dù đối phương sở hữu năng lực phòng ngự, nhưng cũng không biến thái đến mức này chứ? !

Trên thực tế, hệ cường công đánh nhau với năng lực loại phòng ngự, cũng tương đương với đánh lên xác rùa, xem như năng lực khắc chế, kỹ xảo lấn áp, nhưng kết quả lại tương phản.

"Nhận thua đi." Vị quân quan kia ngả ngớn nói.

Hai mắt Lâm Hiểu đỏ lên, gã rống giận, lại nâng chân lên đá ngang ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment