Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 665 - Chương 665. Đen Thôi, Đỏ Quên Đi...

Chương 665. Đen Thôi, Đỏ Quên Đi... Chương 665. Đen Thôi, Đỏ Quên Đi...

“Phanh” một tiếng, cẳng chân cực lớn quét trúng vào thắt lưng đối phương, nhưng đáng tiếc, thân thể vị quan quân kia vẫn đứng im, một cái lông cũng không động, ngược lại cẳng chân Lâm Hiểu trực tiếp nổ tung, bộ lông tróc, xương cốt gấp khúc.

Trong nháy mắt, hai tay một chân của Lâm Hiểu đều bị phế đi.

Mà tới lúc này, vị quân quan kia cũng ra tay.

Đối phương đá một cước vào ngực Lâm Hiểu. Gã thiếu đi một chân chống đỡ, thân thể lập tức mất thăng bằng, té ngã trên mặt đất.

Sau đó, vị quan quân nọ còn nhảy thẳng lên người gã, không chút do dự, từng quyền nện thẳng xuống mặt, đánh cho gương mặt Lâm Hiểu máu me đầm đìa.

Chênh lệch xa như thế, khiến cho đám người Lâu Hải Âm và Tiết Môi không khỏi biến sắc.

Lâm Hiểu không yếu, nhưng năng lực của đối phương rất quỷ dị, cũng rất đáng sợ.

Trần Hàn quan sát màn chiến đấu nghiêng về một phía trong sân, chỉ mỉm cười nhìn Hứa Thâm.

Hứa Thâm không tiếp tục chờ thêm nữa, trực tiếp mở miệng nói: "Được rồi."

Nhưng một màn ngược đãi trong sân vẫn không có xu hướng dừng lại.

Trần Hàn khẽ cười một tiếng, nói: "Tạm ổn rồi, chỉ là luận bàn mà thôi, đừng đánh chết người ta."

Tới lúc này, vị quan quân trong sân mới chịu dừng tay. Gã nhảy ngược lại, phun một ngụm nước miếng lên Lâm Hiểu, rồi mới tiêu sái xoay người rời đi.

Lâm Hiểu nằm trên mặt đất, cực kỳ chật vật.

Tiết Môi nhìn về phía Hứa Thâm, sau khi được hắn cho phép, mới đi vào sân đấu, dùng năng lực huyết dịch của mình chữa trị miệng vết thương cho Lâm Hiểu, tuy gã không thể khôi phục những đoạn xương gãy, nhưng có thể khống chế tình trạng xuất huyết.

Người khác nhìn thấy thủ đoạn của Tiết Môi, chỉ cho rằng gã là năng lực giả hệ trọng cấu đã chữa trị cho đối phương.

"Móa nó..." Lâm Hiểu bị kéo rời đi, năng lực tiếp xúc, sắc mặt trở nên cực độ khó coi. Tuy ngoài miệng gã vẫn hùng hùng hổ hổ, chửi mắng xối xả, hiển nhiên vẫn còn không phục, nhưng trong lòng lại biết bản thân không phải đối thủ của người ta rồi.

"Mấy người kia mạnh đến khoa trương." Lâu Hải Âm ngồi bên cạnh Hứa Thâm, thấp giọng nói.

Phía bọn họ liên tục bại trận, thực lực chênh lệch quá xa, đều khiến bọn họ cảm thấy một chút sợ hãi với những quan quân này.

Hứa Thâm không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Thanh: "Hiểu được mình thua ở đâu chưa?"

Phùng Thanh hơi sửng sốt, gã do dự một chút mới nói: "Dường như năng lực của đối phương là thông qua dấu chân đến khống chế người khác."

Đây chỉ là gã suy đoán, vẫn không thể xác định được.

Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Có vẻ như môi giới để phát động loại năng lực này là dấu chân trùng khớp trong khoảng từ ba đến năm bước, chỉ khi thực hiện được điều kiện này, đối phương mới có thể điều khiển thân thể của anh. Cách ứng phó khá đơn giản, tuyệt đối không thể bỏ lại dấu chân quá rõ ràng ở trước mặt hắn."

Phùng Thanh ngẩn ra, rồi không nhịn được lại mở miệng hỏi: "Làm sao anh biết được?"

"Quan sát."

Từ khi đối phương bắt đầu chiến đấu, Hứa Thâm đã chú ý tới quá trình truy đuổi của giáo úy kia rồi. Đối phương luôn đạp lên bước chân của Phùng Thanh để đuổi theo gã. Với năng lực của Phùng Thanh, gặp phải một đối thủ như vậy, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Thêm nữa, một khi hoàn tất điều kiện dấu chân trùng khớp, năng lực của đối phương được kích hoạt, sẽ mang theo hiệu quả áp chế rất mạnh, không chỉ áp chế thân thể, ngay cả năng lực cũng bị áp chế.

Có thể nhận ra được điểm này thông qua cách mà Phùng Thanh bị khắc chế, không thể sử dụng được năng lực của mình.

"Còn tôi thì sao?" Lâm Hiểu đang đứng bên cạnh, thấy Hứa Thâm mở miệng, cũng không nhịn được lên tiếng hỏi một câu.

Mấy người đều nhìn về phía Hứa Thâm, Hứa Thâm cân nhắc một lát mới nói: "Hẳn là lực lượng bắn ngược."

"Lực lượng bắn ngược?" Lâm Hiểu sửng sốt, con mắt trừng thật lớn, bỗng nhiên trong lòng thông suốt rộng mở.

Những người khác nghe vậy cũng lộ ra vẻ tỉnh ngộ.

Tuy không thể chứng thực, nhưng đúng là... Rất có khả năng.

"Đôi bên đều là hình thái thứ hai, tuy năng lực thiên kỳ bách quái, nhưng xét về cường độ, tuyệt đối không thể nghiền áp cực đoan như thế, trừ phi là năng lực vừa vặn bị khắc chế." Hứa Thâm nói.

Mọi người đều gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thâm càng trở nên kính sợ.

Hắn chỉ quan sát trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy, lại có thể nhìn ra nhiều manh mối nhường này, khả năng quan sát của Hứa Thâm thật đáng sợ.

Đám người Trần Hàn cũng nghe được nội dung đàm luận của mấy người Hứa Thâm, sắc mặt hai vị quan quân thắng lợi kia khẽ biến, biểu cảm đều có chút mất tự nhiên.

Mà Lâu Hải Âm, người tinh tế nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ biến hóa, cũng càng thêm khẳng định rằng những gì Hứa Thâm vừa nói là chính xác.

"Khó trách, tôi đã nói là mình không có yếu đến vậy mà!" Lâm Hiểu không nhịn được giơ tay vỗ đùi một cái, rồi đau đến ôm tay ôm chân, khóe miệng méo mó, phát ra tiếng rên rỉ não lòng.

Lúc trước, tâm lý của Phùng Thanh còn rơi vào trạng thái chán nản, hiện giờ cũng nhận được an ủi. Năng lực bị khắc chế mà, sao có thể trách gã được?

Đen thôi, đỏ quên đi...

Mà qua chuyện này, trong lòng gã cũng nhiều hơn vài phần khâm phục Hứa Thâm.

"Đúng vậy, vấn đề ở đây chính là mấy người các anh quá mức xui xẻo." Ánh mắt Hứa Thâm khẽ chớp động.

Mọi người nghe được lời nói của Hứa Thâm, cũng thoáng giật mình, trong lòng lập tức trở nên nghiêm túc hơn.

“Cô đi thử xem." Hứa Thâm nói với Lâu Hải Âm bên cạnh.

Lâu Hải Âm lập tức hiểu ra suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm, cô chỉ khẽ gật đầu, liền đứng dậy nói: "Tôi đến, ai dám lên?"

Nhóm quan quân nghe được lời nói của Lâu Hải Âm, đều đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lộ ra nụ cười khinh miệt.

"Liên tục thua hai trận, còn có dũng khí và tư thế như vậy, không hổ là thân vệ, từng chứng kiến nhiều khung cảnh hoành tráng!" Có giáo úy cất giọng châm chọc nói.

"Anh có dám hay không?" Lâu Hải Âm lại nhìn thẳng vào đối phương.

Ngay cả chính cô cũng chưa chú ý tới, từ sau khi bản thân đi theo bên người Hứa Thâm, tính tình đã lặng yên đã xảy ra một chút chuyển biến, từ tính cách nhu nhược, dịu dàng ban đầu đã trở nên có chút lãnh khốc.

Thấy Lâu Hải Âm né tránh được hai màn bại trận, còn kiêu ngạo như thế, trên mặt giáo úy này lập tức hiện lên một mảnh màu đỏ giận dữ.

"Tôi đến!" Một vị giáo úy khác nhảy ra ngoài, dừng ở trước mặt Lâu Hải Âm, cười lạnh nói: "Cô bé bướng bỉnh, nếu trận sau này, mấy người lại tiếp tục thua nữa, hi vọng cô vẫn còn có thể cao ngạo như lúc này."

Đôi mắt Lâu Hải Âm thoáng ngưng lại, cô cũng cười lạnh nói: "Vậy chờ có kết quả lại nói sau đi."

Nói xong, khư lực toàn thân cô phun ra, nhanh chóng bước vào Khư giới.

Bình Luận (0)
Comment