Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 671 - Chương 671. Muốn Sống, Hay Muốn Chết?

Chương 671. Muốn Sống, Hay Muốn Chết? Chương 671. Muốn Sống, Hay Muốn Chết?

Trần Hàn lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tin nổi nhìn người trẻ tuổi vừa dùng một kiếm ép cho cả gã lẫn cây chiến phủ trong tay gã phải quỳ xuống mặt đất, giống như đang ngưỡng vọng một pho tượng Thần Chích đang đứng từ trên cao nhìn xuống, ở ngay trước mặt mình!

Một màn này, không chỉ làm Trần Hàn ngơ ngẩn cả người, còn khiến những người khác đều rơi vào kinh hãi.

Cả đám người Lâm Hiểu, lẫn nhóm giáo úy đông đảo chung quanh, đều trừng lớn con mắt, nhìn một màn vừa rồi mà giống như mới gặp quỷ.

Bởi vì đám giáo úy quan quân xung quanh vốn hiểu rất rõ thực lực của Trần Hàn, gần như tất cả bọn họ đều từng ăn khổ dưới tay gã, và không ai không phục.

Nhưng người nào có thể nghĩ đến, vừa đối mặt, vừa chạm trán một chiêu, Trần Hàn lại bị Hứa Thâm áp chế, còn là áp chế ngay trên phương diện mà bản thân gã tự tin nhất, cường thế nhất!

Trần Hàn, một năng lực giả cực mạnh của hệ cường công lại thua trên phương diện lực lượng???

Loại đả kích này, khiến cho đầu óc của không ít giáo úy đều tạm thời rơi vào trống rỗng, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ không thể phản ứng lại được.

Thậm chí có người còn hoài nghi, hình ảnh vừa rồi vốn không có thật, nó là Hứa Thâm phát động năng lực, chế tạo ảo giác mà thôi.

Tăng!

Hứa Thâm chợt nâng kiếm, giơ lên cao cao, rồi hung hăng chém xuống.

Con ngươi trong mắt Trần Hàn co rụt lại, gã lập tức rít gào như một con hổ đang cực kỳ phẫn nộ, cẳng chân phát lực, muốn vung phủ phản kích!

Nhưng ngay sau đó, kiếm phong bạo trảm, lại đập thẳng lên chiến phủ.

Uy thế khủng bố từ thanh kiếm kia rót xuống, khiến cho cẳng chân vừa bật thẳng dậy của Trần Hàn, lại phải gấp khúc xuống, hung hăng quỳ gối trên mặt đất.

Lần này, tình cảnh của gã càng thêm chật vật, hai đầu gối đều chui sâu xuống mặt đất trong Khư giới.

"Muốn sống, hay muốn chết?" Lưỡi kiếm trong tay Hứa Thâm lướt ngang đến, điểm vào mi tâm Trần Hàn.

Cánh tay Trần Hàn run rẩy.

Khiếp sợ, nghi hoặc, phẫn nộ, cùng với không thể nào tin nổi trộn lẫn cùng một chỗ trong lòng, khiến cho cả bản thân gã cũng không thể hình dung được tâm trạng của mình trong lúc này.

Trần Hàn nghe được lời nói của Hứa Thâm, bỗng nhiên lại có cảm giác, khoảnh khắc này sao mà thong thả đến thế, thời gian này sao mà dài lâu đến vậy.

Và bản thân gã lại thua như thế này?

Gã kinh ngạc nhìn chăm chú vào đôi mắt lạnh lùng mà thâm thúy trước mặt kia, giống như đang nhìn thấy hai viên hàn tinh trầm lắng giữa đêm đen.

Gã im lặng, nhưng đau đớn kịch liệt trên cánh tay, lại không ngừng nhắc nhở cho gã biết, hết thảy mọi chuyện trước mắt đều là chân thật, đều không phải là ảo giác.

Lúc này, trạng thái Tu La trên người gã đã bị giải trừ, không thể duy trì thêm nữa.

Hơn nữa, có vẻ như thời gian duy trì này còn ngắn ngủi hơn trước kia.

"Chạy mau!" Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói từ phía sau truyền đến, người nọ vừa bức thiết kêu lên.

Đối phương là một vị quan quân khác.

Đúng là vị quan quân từng đánh bại Phùng Thanh lúc trước.

Hứa Thâm muốn liếc mắt nhìn qua, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện thân thể mình đã trở nên cứng đờ, không thể nhúc nhích được.

Năng lực khống chế!

Tình huống này giống hệt Phùng Thanh lúc trước.

Hứa Thâm thông qua Mặc Vệ lập tức trông thấy, vị quân quan kia đang đứng ngay trên dấu chân mà hắn từng để lại sau khi tiến về phía trước.

Dấu chân bao trùm, năng lực trấn áp!

Trần Hàn nhìn đối phương, ánh mắt vốn u ám vì gặp phải khó khăn, lại nhanh chóng trở nên sáng ngời. Gã không chạy trốn, ngược lại lập tức rống giận, thân thể dứt khoát biến thành tối đen.

Trong khoảnh khắc ngăn ngủi này, gã lại một lần nữa kích phát trạng thái Tu La, đôi tay bắt lấy chiến phủ chém về phía Hứa Thâm.

Ở thời điểm, cẳng chân phát lực, thân thể Trần Hàn lao về phía trước, ánh mắt Hứa Thâm đã chuyển thành lạnh lẽo như băng.

Lúc này quá gấp gáp, hắn không kịp để Mặc Vệ tập kích Trần Hàn, hơn nữa trong trạng thái hiện giờ, đối phương cũng có thể ngăn cản được công kích của Mặc Vệ.

Mặc Vệ nhanh chóng dung nhập vào cái bóng sau lưng Hứa Thâm, xếp chồng lên thân thể hắn.

Cùng lúc đó, cánh cửa bên ngoài gian phòng nhỏ trong thế giới hắc ám kia, đã mở ra.

Từng bóng dáng như du thi bước khỏi nơi này.

Mỗi một người bước ra, sắc mặt vị quân quan kia liền thay đổi một phần.

Gã có cảm giác năng lực của mình đã xảy ra biến hóa.

Dấu chân mà gã vừa đạp xuống kia... thực sự chỉ là một dấu chân thôi sao? !

Gã kinh hãi nhìn xuống cái bóng của Hứa Thâm, tầm nhìn lại trở nên mơ hồ, tựa như đôi mắt vừa bắt gặp hình ảnh từng bóng dáng xuất hiện từ bên trong cơ thể Hứa Thâm, rồi chồng chất lên thân thể hắn.

Ngay cả bóng dáng lúc trước vẫn ngồi bên phía đối diện bàn ăn, cũng rời khỏi cửa phòng.

Chỉ trong phút chốc, tựa như mặt đất dưới chân Hứa Thâm đã xảy ra một loại biến hóa nào đó mà mắt thường không thể quan sát và phán đoán được.

Hết thảy những chuyện này đều phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Mà lúc này, Trần Hàn đang cầm thanh chiến phủ trong tay, rống giận chém tới, nhắm thẳng vào đầu Hứa Thâm.

Gã tin tưởng, dưới ảnh hưởng đến từ lực lượng cuồng bạo của mình, kể cả trong đầu Hứa Thâm có khư binh, cũng không thể hóa giải được thứ lực lượng này.

Hắn tuyệt đối sẽ bị đánh chết!

Gã không tin năng lực của Hứa Thâm còn có thể bao gồm nhiều mặt, kiêm luôn cả tự lành, nếu thực sự như vậy, chẳng phải hắn đã là tồn tại không thể giải quyết được ư?

Nhưng cây chiến phủ trên tay gã còn chưa hạ xuống, luồng kiếm quang lấp lánh kia lại soi sáng đôi mắt mọi người.

Đám người Lâm Hiểu vừa khẩn trương chạy tới trợ giúp, cũng không khỏi tạm dừng bước chân.

Phốc!

Kiếm phong hạ xuống.

Chiến phủ bay ra, rơi trên mặt đất.

Trên cán chiến phủ vẫn còn một cánh tay đang nắm thật chặt.

Trần Hàn hướng ánh mắt không thể tin nổi nhìn người trẻ tuổi trước mặt, nhưng tất cả những gì gã nhìn thấy chỉ là một đôi mắt tối đen không cảm xúc của đối phương, không chứa vui giận, không chứa sát ý, lại lộ ra hàn ý khiến người lạnh cả sống lưng.

Giống như một pho tượng Thần Chích, nhìn xuống chúng sinh.

Giờ khắc này, tất cả lực lượng, hi vọng trong lòng Trần Hàn đều tan rã, sụp đổ.

Gã ngớ người đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn quên đi đau đớn.

Mà sau lưng Hứa Thâm, vị quan quân đang đạp lên dấu chân của hắn kia, vẫn duy trì cùng một tư thế với hắn.

Chỉ khác là vẻ mặt lúc này của gã lại mang theo vô vàn khiếp sợ, cùng với kinh hãi, giống như vừa trông thấy một hình ảnh gì đó mà bản thân không thể nào tin nổi.

Và vẻ mặt này cũng vĩnh viễn đọng lại trên gương mặt gã.

Bình Luận (0)
Comment