Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 672 - Chương 672. Không Có Phản Bội, Là Bởi Vì Chưa Kịp Làm …

Chương 672. Không Có Phản Bội, Là Bởi Vì Chưa Kịp Làm … Chương 672. Không Có Phản Bội, Là Bởi Vì Chưa Kịp Làm …

Bởi vì máu tươi đã từ trong miệng mũi, tai mắt của vị quan quân này, lặng yên chảy xuôi xuống.

Sau đó, thân thể vẫn duy trì cùng một tư thế với Hứa Thâm, lại dần dần mềm nhũn, không còn tiếp tục đứng thẳng được nữa.

Cánh tay vốn nâng lên cũng hạ xuống, đầu gối như nhũn ra, toàn thân bổ nhào về phía trước, hoàn toàn mất đi tiếng động.

Những vị quan quân vốn quen thuộc với năng lực của người này, đều trừng muốn rơi con mắt, cái miệng há to, không thể hô hấp nổi.

Ở dưới tình huống kẻ địch đã bị người nọ đạp trúng dấu chân, bọn họ chỉ từng được trông thấy Trần Hàn thông qua lực lượng Tu La của mình giãy thoát được khống chế, nhưng vẫn là cực kỳ cực kỳ hung hiểm, bởi vì sau khi dấu chân bị đạp trúng, đối phương có thể trấn áp cả thân thể và năng lực của bản thân.

Nói cách khác, dù Trần Hàn có lực lượng Tu La, nhưng trong tình huống trạng thái bản thân không tốt, gã cũng không có cơ hội kích hoạt nó.

Lúc ấy, sau khi vị quân quan kia ngã xuống rồi, năng lực của gã cũng mất đi hiệu lực, những bóng dáng vừa rời khỏi căn nhà nhỏ tối đen trong thế giới hắc ám lúc trước, lại quay trở về.

Chẳng qua lần này bước chân hành động của những bóng dáng nọ, rõ ràng là không có chết lặng giống những con du thi lúc trước, ngược lại, bọn họ đã khôi phục đến trình độ rất linh hoạt rồi.

"Con trai à, phải tin tưởng vào chính mình."

"Ma ma" đứng canh giữ cạnh cửa, chờ cho tất cả mọi người cùng tiến vào trong nhà, mới vươn tay kéo cửa lại, cũng thuận tiện mở lời khích lệ và tin tưởng đứa con trai đã rời khỏi nhà của mình.

Vâng...

Hứa Thâm yên lặng đáp lại trong lòng. Sau đó, đôi mắt hắn cụp xuống, đứng từ trên cao nhìn chăm chú xuống Trần Hàn với nửa thân thể uốn cong và vẻ mặt ngây dại, đầy khiếp sợ trước mắt.

Về phần giáo úy đạp chân sau lưng, Hứa Thâm đã biết kết cục của đối phương rồi.

Là cái chết yên tĩnh như bình thường.

Hứa Thâm không nói gì, chung quanh chỉ còn lại những tiếng thở dốc cao thấp không đồng đều.

Đám người Lâm Hiểu, Phùng Thanh cũng kinh hãi khi được nhìn thấy một màn này, nhất là Phùng Thanh, gã chính là người cảm thụ sâu nhất.

Phải biết rằng, lúc trước gã từng nếm phải ám khuy, bị người nọ đạp chân trấn áp, cho nên, hơn bất cứ người nào bên mình, gã biết rõ loại cảm giác vô lực khi bị đối phương khống chế này.

Nhưng Hứa Thâm lại có thể dựa vào bản thân giãy thoát khỏi tình trạng ấy...

Chuyện này thật khủng bố!

Trong bầu không khí yên tĩnh im lặng xung quanh, Hứa Thâm không có mở miệng, chỉ hờ hững nhìn thật sâu vào Trần Hàn.

Sau một khoảnh khắ tạm thời trở nên cứng đờ, Trần Hàn đã phục hồi lại tinh thần, da mặt thoáng run rẩy, đau đớn truyền đến từ cánh tay cụt, nhưng lúc này gã cũng bất chấp tất cả, lập tức cắn răng nói: "Tôi thua, muốn xử trí như thế nào tùy cậu phân phó."

Nghe được lời nói của Trần Hàn, ánh mắt những vị giáo úy khác đều trở nên phức tạp, nhưng cả đám vẫn một mực lặng im không nói.

"Người mà anh chân chính nguyện trung thành là ai?" Hứa Thâm chậm rãi mở miệng, thẩm vấn.

Trần Hàn thầm giật mình, rồi lập tức nói: "Đương nhiên là Nghĩ Hậu điện hạ."

Hứa Thâm chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào gã, không nói gì.

Dưới ánh nhìn sâu lắng như vực sâu hun hút của Hứa Thâm, trong lòng rần Hàn dâng lên một loại cảm giác không chịu nổi gánh nặng, rõ ràng hai người đều là trảm khư giả hình thái thứ hai, vậy mà gã lại cảm nhận được một loại uy nghiêm khó có thể chịu đựng nổi từ phía đối phương.

Rất nhanh, Trần Hàn đã chuyển ánh mắt đi, tuy gã rất muốn vứt bỏ những suy nghĩ từ trong đáy lòng, để nhìn thẳng vào Hứa Thâm, rồi thông qua loại ánh mắt thẳng thắn thành khẩn này để biểu đạt tâm ý của chính mình, nhưng gã lại không làm được.

"Tôi không có phản bội Nghĩ Hậu điện hạ.", Trần Hàn cất giọng trầm thấp, nói: "Lúc trước từng có người đi tìm chúng tôi, muốn mượn sức chúng tôi, nhưng tôi không có đồng ý."

"Không có đồng ý, là bởi vì chưa thấy rõ tình thế, không dám mạo muội lựa chọn đứng bên phía đối phương."

Hứa Thâm cất giọng hờ hững, vạch trần lỗ hổng trong lời nói của đối phương: "Không có phản bội, là bởi vì chưa kịp làm mà thôi. Nhưng anh ra tay với chúng tôi, cũng chính là một loại phản bội rồi!"

(“Chưa kịp” ở đây nguyên văn là 没来得及 :chỉ một chuyện bản thân muốn làm nhưng chưa kịp làm.)

Trần Hàn thoáng kinh ngạc, đứng trước câu nói này, gã chỉ có thể lựa chọn giải pháp im lặng không nói gì.

Hiển nhiên, ngoại trừ lực lượng khủng bố, người trẻ tuổi trước mắt còn có chỉ số thông minh cực cao. Chỉ vài câu nói lại trực tiếp đâm thẳng vào phần xương sụn (xương mềm) trong lòng gã, khiến cho bản thân không thể phản bác được.

"Là ai mượn sức anh? Mau nói tình huống của bọn họ ra." Hứa Thâm lạnh lùng nói, coi như không tiếp tục truy cứu chuyện phản bội nữa.

Trần Hàn liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, trong lòng hơi do dự, nhưng gã biết hiện tại mình cũng không có lựa chọn nữa rồi.

Hứa Thâm chỉ là đội trưởng phiên đội sáu bên người Nghĩ Hậu, nhưng đã có loại chiến lực khủng bố thế này rồi, càng đừng nói tới những đội trưởng phiên đội khác.

Bọn họ đã quá mức coi thường chiến lực của đám thân vệ bên người Nghĩ Hậu.

Nếu không phải những tình báo lúc trước là chính xác, nhóm giáo úy bọn họ căn bản không thể dễ dàng chiến thắng những thân vệ này như vậy.

Lúc trước, khi bọn họ vừa lấy được tình báo, biết được năng lực của những người này, trong lòng đều có chút giật mình.

Lấy ví dụ như Phùng Thanh chẳng hạn, tuy đối phương thua thực thảm, nhưng nếu không biết gì về năng lực này, phỏng chừng rất nhiều người trong số bọn họ đều trúng chiêu, bị đối phương đánh bại.

Cả Lâu Hải Âm kia nữa, tuy bọn họ đã biết được năng lực của cô ấy, nhưng rõ ràng là cô gái này ẩn giấu năng lực của bản thân rồi, tình báo không được đầy đủ, mới khiến thuộc hạ của gã chiến bại.

Về phần Hứa Thâm trước mắt, tình báo về hắn chẳng những không được đầy đủ, mà còn chênh lệch tới quá đáng!

Lực lượng một kiếm của đối phương có thể đè bẹp gã trong trạng thái toàn thịnh, ngươi nói đây là hệ cảm giác? !

Gặp quỷ rồi!

"Bọn họ là người của tiền nhiệm thành chủ, Dạ Thử Vương!" Trần Hàn quyết định để lộ ra thân phận của đối phương.

Vốn dĩ gã vẫn còn do dự đứng tại ranh giới lựa chọn, nhưng hiện giờ đã thua trong tay Hứa Thâm, không lời nào để nói nữa.

Đám người Hứa Thâm đã đến đây, muốn đoạt quyền, khiến cho gã không thể không lựa chọn dựa vào lực lượng của những tình báo kia, làm ra phản kháng, nhưng tiếc nuối chính là gã thất bại rồi.

Các người đã cung cấp tình báo không được đầy đủ, vậy đừng trách ta bán đứng các người.

Bình Luận (0)
Comment