Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 675 - Chương 675. Làm Phản Chính Là Làm Phản, Nào Có Nhiều Lý Do Như Vậy!!!

Chương 675. Làm Phản Chính Là Làm Phản, Nào Có Nhiều Lý Do Như Vậy!!! Chương 675. Làm Phản Chính Là Làm Phản, Nào Có Nhiều Lý Do Như Vậy!!!

"Mau, mau bắn chết hắn!" Giáo úy kia vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ hét lên.

Hứa Thâm chính là tên quái vật có thể chính diện đánh bại Trần Hàn, một khi gã giao thủ cùng hắn, tuyệt đối sẽ chết không thể nghi ngờ!

Hơn nữa rất có khả năng là miểu sát!

Thậm chí trong đầu gã còn không có nổi một chút dũng khí và ý niệm, nhằm thúc đẩy bản thân thử đi lên đối chiến với hắn.

Ống pháo trên xe tăng chuyển động, muốn bắn thẳng về phía Hứa Thâm, nhưng Hứa Thâm đã ngồi lên xe tăng, rồi ngay khi ống pháo di chuyển tới, hắn dứt khoát đá mạnh một cước ra, ống pháo lập tức bị đá cong.

Cùng lúc đó, bao tay Huyết Nhục cũng xuất hiện trên nắm tay Hứa Thâm, Phần máu thịt phía trên bao tay tựa như một con đỉa, nhanh chóng hút chặt lấy cổ tay hắn, máu tươi sôi trào.

Ngay trong khoảnh khắc máu tươi trôi đi, lực lượng mạnh mẽ cũng dũng mãnh tràn vào trong nắm tay.

Cánh tay vốn đã được tăng phúc từ trước, hiện giờ lại nhận được thêm lực lượng, một lần nữa tiếp tục gia tăng.

Nguyên nhân khiến Hứa Thâm không sử dụng kiếm, là vì hắn lo lắng chất liệu của kiếm phong không đối phó được với xe tăng, sẽ bị đánh gãy.

“Bành” một tiếng, cả cái xe tăng đều bị ép xuống chừng mấy cm, mà nơi liên tiếp bị từng quyền đánh trúng kia, đang không ngừng lõm xuống, rồi triệt để rạn nứt.

Khe hở vừa xuất hiện, năng lực của Hứa Thâm lập tức thẩm thấu vào.

Trong khoảnh khắc, thân thể mấy người bên trong xe tăng đều nhanh chóng trở nên yếu ớt, suy biến thành thiếu niên, trẻ nhỏ.

Sợi khư lại kết hợp cùng nhau tạo thành xiềng xích, xiềng xích bén nhọn theo lỗ thủng kia bay vụt vào, chỉ trong nháy mắt, đã xuyên thủng mấy người bên trong, bao gồm cả vị giáo úy vừa nãy.

Vị giáo úy này chỉ chịu ảnh hưởng khá nhỏ từ quá trình co rút lại, vẫn có dáng vẻ chừng bảy, tám tuổi, trong khi những binh sĩ giai đoạn đầu phụ trách điều khiển xe tăng kia, lại thu nhỏ đến dáng vẻ ba, bốn tuổi.

Hứa Thâm phát hiện, năng lực cường hóa cũng có thể cường hóa lấy nhỏ đổi lớn!

Hai loại kỹ năng hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp lại gần như là thiên y vô phùng (áo trời không vết vá, kín kẽ, không sơ hở)!

Sau khi tiêu diệt đám người trong xe, Hứa Thâm lại xoay người nhằm về phía một chiếc xe tăng khác.

Cùng lúc đó, quang mang chói mắt lại xuất hiện ở phía xa xa, một khẩu pháo Khư Thần khác cũng bắt đầu dự nhiệt khởi động.

Hứa Thâm không để ý đến nó, lập tức lao tới một vị trảm khư giả hình thái thứ hai đang đứng trên một xe tăng khác.

"Đáng chết!"

"Đều dừng tay lại! !"

Đám người xung quanh vô cùng hỗn loạn, cũng không biết là ai vừa la lên.

Trần Hàn đã giết đến trước mặt Lục Bình, dáng người giống như Tu La của gã lại mang theo ánh mắt vô cùng dữ tợn, đang phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lục Bình.

Lúc này sắc mặt cũng Lục Bình không còn lạnh nhạt ung dung như trước nữa, thay vào đó, nó trở nên cực kỳ khó coi: "Tôi cũng không muốn như vậy..."

"Chết! !" Trần Hàn rống giận.

Chém giết, hỗn loạn.

Rất nhanh, quang mang phía trên khẩu pháo Khư Thần thứ hai đã ảm đạm xuống, tựa như nơi ấy đã bị người bên này đoạt lại quyền điều khiển, hoặc là do bóng dáng của Hứa Thâm quá khó để tập trung vào, hoặc là đối phương lo lắng lực sát thương sẽ lan đến gần chính mình…

Cũng không biết nguyên nhân chính xác là gì, chỉ biết một hồi phản loạn ngoài ý muốn này, đã bị trấn áp bình ổn chỉ sau mấy phút đồng hồ ngắn ngủi.

Bùm!

Bùm!

Bóng dáng của ba tên giáo úy làm phản đã bị ấn xuống trước mặt Hứa Thâm và Trần Hàn, những giáo úy còn lại cùng đám người Lâm Hiểu, Phùng Thanh, Tiết Môi đang vây quanh bên cạnh Hứa Thâm, hướng ánh mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn đám người đang ngồi trên mặt đất.

Đại cục đã yên, những sĩ quan giai đoạn đầu còn lại đều bị trấn áp rất nhanh.

Trải qua kiểm kê, trong lúc hỗn loạn, đã có 4 trảm khư giả hình thái thứ hai bị chém giết.

Hứa Thâm giết chết hai người, Trần Hàn giết chết một người.

Một người khác chết trong hỗn loạn, nhưng phe phản loạn vẫn bị bắt sống ba người.

Phải biết rằng trong số 27 trảm khư giả hình thái thứ hai đóng tại quân doanh này, đã có bảy vị sớm bị địch nhân xúi giục, ngay cả Trần Hàn cũng không phát hiện ra, suýt chút nữa cũng bị pháo bắn thành cặn bã.

"Nói mau, còn có ai khác nữa!" Trần Hàn vô cùng nóng nảy, trực tiếp đá một cước lên vai một giáo úy trung niên, đạp cho đối phương ngã gục xuống.

Ngày hôm nay tuyệt đối là trải nghiệm khó quên trong đời gã. Đầu tiên gã bị Hứa Thâm dùng lực nghiền áp, một cục tức còn nghẹn trong ngực, sau đó lại súyt chút nữa thì chết mất xác, mà điên tiết nhất chính là, bản thân gã vốn là Thống soái, lại suýt chút nữa bị thuộc hạ đánh lén ám sát.

Vừa rồi nếu gã và Hứa Thâm cùng chết đi, như vậy bảy người nắm giữ pháo Khư Thần này, hoàn toàn đủ khả năng để uy hiếp đến tất cả đám hình thái thứ hai đang có mặt tại đây.

giáo úy trung niên đang nằm trên mặt đất, cũng không dám phản kháng, chỉ không ngừng run run rẩy rẩy.

Nếu bắn chết được Hứa Thâm và Trần Hàn, bọn họ có thể nhanh chóng điều khiển thế cục, ngoại trừ mấy tên đã chết bên cạnh Trần Hàn, tất cả những người còn lại đều sẽ bị bọn họ uy hiếp.

Nhưng đáng tiếc, chuyện đã qua rồi, và không tồn tại chữ “Nếu”.

"Tôi bị bọn họ mê hoặc, tôi cũng không muốn làm như vậy mà. Lão đại, anh cũng biết tôi còn có vợ con, bọn họ lấy vợ con ra uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe lời, tất cả bọn họ sẽ chết!" Một giáo úy khác run rẩy nói, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Gã hướng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trần Hàn, nhưng khóe mắt lại không nhịn được khẽ quét về phía Hứa Thâm.

Tới lúc này, gã cũng hiểu được người nắm giữ thế cục tại đây đã không còn là Trần Hàn, vị Thống soái mà bọn họ vẫn luôn kính sợ nữa, mà là người trẻ tuổi khủng bố trước mắt này.

"Làm phản chính là làm phản, nào có nhiều lý do như vậy!" Trần Hàn phẫn nộ, lại đá ra một cước, trút tức giận lên người bọn họ.

Ba người run rẩy, liên tục cầu xin tha thứ, không còn một chút tôn nghiêm của trảm khư giả hình thái thứ hai.

Chuyện đã tới hiện giờ, bọn họ đều biết, sinh tử của mình chỉ nằm trong một ý niệm của đối phương, nào còn đắn đo tới vấn đề thể diện nữa?

"Lão Việt, mấy người thật sự là ngu xuẩn mà!" Có giáo úy nhìn ba người trên mặt đất, ánh mắt đã trở nên hờ hững, vừa châm chọc vừa thương hại.

Chút thương hại này cũng không phải dành cho tình cảnh của bọn họ, mà thương hại vì sự lựa chọn của đám người này.

Bình Luận (0)
Comment