Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 676 - Chương 676. Lý Do Này Rất Đơn Giản Cũng Rất Bình Thường…

Chương 676. Lý Do Này Rất Đơn Giản Cũng Rất Bình Thường… Chương 676. Lý Do Này Rất Đơn Giản Cũng Rất Bình Thường…

"Vợ con bị uy hiếp, về tình có thể tha thứ." Hứa Thâm nói.

Giáo úy đang cầu xin kia lập tức trở nên sửng sốt, nhưng rất nhanh, ánh mắt của gã đã lộ ra vẻ vui mừng. Gã vội vàng dùng đầu gối bò tới trước mặt Hứa Thâm, rồi liên tục cầu xin tha thứ, nói: "Hứa đội trưởng, ngài khoan dung độ lượng, đừng chấp nhặt với đám hèn mọn chúng tôi. Về sau này, hết thảy tôi đều nghe lệnh của ngài, ngài bảo tôi làm gì, tôi liền làm cái đó, dù ngài bảo tôi đi chết, tôi cũng nghe theo ngài!"

Hứa Thâm khẽ gật đầu, nói: "Vợ con của anh ở đâu? Cứ đưa bọn họ vào trong quân bộ, như vậy cũng có thể tránh cho vợ con của anh tiếp tục bị người ta uy hiếp, ép buộc, trở thành nhược điểm của anh."

Giáo úy giật mình, gã hoàn toàn không nghĩ tới người trẻ tuổi lúc trước còn hung thần ác sát, hiện giờ lại trở nên dễ nói chuyện như vậy

Gã có chút cảm giác không chân thực, nhưng dù sao bọn họ cũng vừa gặp mặt Hứa Thâm, đã thấy Hứa Thâm ra tay toàn những chiêu thức khủng bố, nhưng không có quen thuộc với tính cách của hắn, bởi vậy ngoài kinh ngạc, cảm nhận trong lòng gã nghiêng về mừng rỡ và kích động nhiều hơn.

"Hứa đội trưởng, có những lời này của ngài là đủ rồi. Về sau này, dù lại có người dùng vợ con tới uy hiếp, tôi cũng tuyệt đối không phản bội ngài. Tôi nhất định sẽ thề sống chết nguyện trung thành với ngài, kể cả máu chảy đầu rơi! !" Giáo úy nọ lộ ra vẻ mặt cảm kích, dùng sức mà dập đầu, ngay cả trên trán cũng bị dập mẻ.

"Chúng tôi cũng bị người ta bức bách!" Hai người bên cạnh thấy có hi vọng, cũng vội vàng mở miệng cầu xin. .

Ba người Trần Hàn ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, không nghĩ tới Hứa Thâm lại dễ nói chuyện như vậy.

Trần Hàn muốn nói hai câu, nhưng nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Suy cho cùng, tới lúc này chuyện giữa gã và Hứa Thâm còn chưa có giải quyết xong đâu.

Ai biết Hứa Thâm sẽ xử trí gã như thế nào.

Nghĩ đến đây, ánh mắt gã càng thêm tối tăm, trong lòng cũng có thêm vài phần căng thẳng.

"Trước tiên hãy nói về nói tình báo đi, Dạ Thử Vương cho mấy người điều kiện gì? Cứ chậm rãi mà nói." Hứa Thâm mang theo vẻ mặt bình tĩnh mà hờ hững, không nhìn ra vui giận. Hắn hỏi xong câu này, lập tức đi về phía chiếc ghế bên trong doanh địa, cũng là vị trí mà Trần Hàn mới ngồi lúc trước.

Những giáo úy khác nhìn thấy Hứa Thâm thẳng thừng ngồi xuống như vậy, ánh mắt hơi có biến hóa, nhưng không dám nói gì.

Nếu Hứa Thâm chỉ vẻn vẹn là trấn áp Trần Hàn, nghĩa là thực lực của hắn mạnh hơn Trần Hàn, bọn họ còn có thể nảy sinh tâm tư giải cứu Trần Hàn ra, thử phản sát thêm một lần, hoặc là âm mưu một đường ra khác.

Dù sao ở bên ngoài, cũng có tồn tại hình thái thứ hai mạnh hơn Trần Hàn, chỉ là số lượng rất ít thoi.

Nhưng vừa rồi, hình ảnh Hứa Thâm tay không tiếp pháo Khư Thần, đã tạo thành lực trùng kích mạnh mẽ, giống như một loại kỳ tích thần thoại.

Tuyệt đối không phải cấp bậc của người bình thường nữa!

Có thể nói rằng, hắn không phải quân vương, lại có hành động cùng cấp quân vương!

“Được!" Ba người kia nhìn thấy sinh hi vọng, đều vội vàng dùng đầu gối bò đến trước mặt Hứa Thâm, khai báo toàn bộ mọi chuyện.

Ba người tranh nhau chen lên phía trước, tựa như sợ bản thân nói chậm sẽ không thể chuộc tội được vậy.

Hoá ra thủ hạ của Dạ Thử Vương đã tìm được bọn họ, dưới ảnh hưởng của quá trình cưỡng bức lợi dụ, đám người kia đã cho bọn họ chỗ tốt thật lớn cùng lời hứa hẹn không thể chối từ, mới khiến bọn họ nguyện ý tìm nơi nương tựa.

Lý do này rất đơn giản cũng rất bình thường.

Trần Hàn nhìn chuẩn cơ hội vội vàng tiến lên tỏ thái độ. Tuy gã cũng nhận được tình báo từ phía Dạ Thử Vương bên kia, nhưng lại không cho đối phương một câu trả lời thuyết phục rõ ràng, cũng không có ý tứ làm phản.

Hứa Thâm lặng lẽ nghe xong, thật thật giả giả bên trong, hắn đều hiểu rõ.

Giống như là Rashomon [1], nhưng khác biệt chính là, trong trường hợp này, hoàn toàn có thể dùng một chữ “Lợi” để khái quát toàn bộ.

[1] Rajōmon hay Rashōmon, ban đầu là cửa thành Rajō ở Kyoto, Nhật Bản, về sau này, nó được dùng để chỉ cánh cổng giữa thế giới và địa ngục, sự khác biệt giữa thực tế và ảo tưởng. Nó thường đề cập tới tình huống: các bên liên quan đến vụ việc đều khăng khăng giữ quan điểm của mình, thể hiện và chứng minh hoặc thêu dệt những lời nói dối có lợi cho mình, cuối cùng làm cho sự thật trở nên khó hiểu và khó đưa ra ánh sáng như sự cố Rashomon.

Đồng thời, đây cũng lần đầu tiên Hứa Thâm nhận được tình báo về Dạ Thử Vương bên kia. Và chỉ vẻn vẹn là hình thái thứ hai ra mặt trò chuyện với đám quan quân này, lại là tồn tại có chiến lực tương đương với Trần Hàn.

Về phần trước mắt, Dạ Thử Vương đang sống tại vị trí nào trong thành Bạch Nghĩ, đối phương lại không có lộ ra, Trần Hàn cũng không biết, chỉ biết một nơi liên lạc tạm thời.

Xem ra vị quân vương kia đã chuẩn bị rất đầy đủ và sẵn sàng mọi mặt, muốn cạnh tranh cùng Nghĩ Hậu... hẳn là đối phương đã lung lạc được rất nhiều hình thái thứ hai dưới trướng Nghĩ Hậu, thậm chí còn thông đồng cấu kết một chút với nội thành.

"Chúng tôi chỉ biết đến thế thôi." Nhóm hình thái thứ hai vừa cầu xin lúc trước đã khai xong tình báo, lập tức hướng vẻ mặt tha thiết và khẩn cầu nhìn về phía Hứa Thâm, thọat nhìn ánh mắt vô cùng nồng nhiệt và trung thành.

Hứa Thâm phục hồi lại tinh thần từ trong suy nghĩ, liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại lập tức nhìn về phía giáo úy bên cạnh: "Có ai biết chỗ ở của vợ con anh ta không? Mau đi đón bọn họ đến đây."

"Tôi biết." Một vị giáo úy bình tĩnh tiến lên nửa bước, đây vốn là động tác bình thường khi bọn họ báo cáo chuyện gì đó với Trần Hàn, đã tập mãi thành quen, tới hiện giờ khi đối mặt Hứa Thâm lại theo bản năng làm ra động tác ấy, hơn nữa vẻ mặt càng thêm căng thẳng.

"Đi phái người đón tới đây." Hứa Thâm phân phó nói.

"Vâng" Vị giáo úy nọ lĩnh mệnh.

"Đa tạ Hứa đội!" Giáo úy trước mắt vội vàng dập đầu, cảm kích vô cùng.

Hứa Thâm chống tay vịn đứng dậy, theo hai bước bậc thang đi đến trước mặt ba người: "Nếu đã nguyện trung thành với ta, thì hiện tại hãy thay ta làm chuyện thứ nhất đi."

"Vâng ..." Ba người vội vàng đáp ứng, nhưng không đợi bọn họ nói xong, rất đột ngột, kiếm quang xẹt qua, một cái đầu bị bổ đôi.

Máu tươi phun ra, bắn thẳng lên mặt hai người khác, nhuốm đầy hai gương mặt lẫn lộn đủ thứ cảm xúc: khẩn trương, cảm kích, nịnh nọt, hèn mọn… vân vân, kia.

Vẻ mặt bọn họ lập tức đọng lại.

Bình Luận (0)
Comment