Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 677 - Chương 677. Đại Nghịch Bất Đạo!!!

Chương 677. Đại Nghịch Bất Đạo!!! Chương 677. Đại Nghịch Bất Đạo!!!

"Hứa đội ..." Giáo úy lúc trước vừa cầu xin, lập tức ngơ ngác nhìn Hứa Thâm, vẻ mặt không thể tin nổi, vì sao Hứa Thâm phải làm như vậy.

Hứa Thâm không nói chuyện, lại tiếp tục ra tay.

Kiếm thứ hai!

Khoảng cách áp bức quá gần, dưới sự ràng buộc của năng lực nhỏ đổi lớn, đường kiếm không chút trì hoãn lập tức chém nứt đầu đối phương.

Một người ở giữa đã phản ứng lại, gã lập tức hướng ánh mắt vừa sợ vừa giận, pha lẫn tuyệt vọng, rít gào: "Vì sao không để cho chúng ta đường sống!!"

Ngay lúc gã muốn đứng lên phản kháng, kiếm thứ ba lại xỏ xuyên qua yết hầu, sau đó chặt đứt cái đầu.

Trong nháy mắt, ba bộ thi thể gục trên mặt đất, máu tươi ngấm dần xuống, chảy xuôi đến bên giày Hứa Thâm.

"Lúc quay lại nhớ đưa vợ con của bọn họ cùng nhau chôn vùi, để cho một nhà người ta đoàn tụ." Hứa Thâm lắc lắc kiếm phong, âm thanh bình thản vang lên trong doanh địa yên tĩnh có vẻ cực độ lạnh lùng.

Mọi người ngơ ngác chứng kiến trọn vẹn một màn này, Trần Hàn cũng sửng sốt, lúc trước Hứa Thâm vẫn tỏ ra bình thản hiền hoà, thậm chí hành động ấy còn khiến trong đầu gã nảy sinh ra ý niệm, chỉ cần bản thân mình hơi chút sám hối là có thể sống sót.

Nhưng lúc này, trái tim gã lại bùm bùm, đập từng nhịp kinh hoàng, gần như muốn phá rách màng tai.

Máu tươi của ba người kia văng lên ống quần bên dưới bộ chiến giáp của gã, thứ mùi gay mũi này báo cho gã biết hết thảy mọi chuyện vừa diễn ra trước mắt đều là chân thật.

Hứa Thâm xoay người trở lại ghế ngồi, lia ánh mắt lặng lẽ nhìn mọi người chung quanh.

Vẻ mặt đám người Phùng Thanh và Lâm Hiểu cũng có chút kinh ngạc, dù sao lúc trước ba người này cầu xin tha thứ thoạt nhìn rất chân thành, hơn nữa… tốt xấu gì người ta cũng là ba hình thái thứ hai, giết đi thật đáng tiếc.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới Hứa Thâm lại bạo ngược và quyết đoán như thế.

"Ở nơi này của tôi, mọi người chỉ có một lần cơ hội làm phản." Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Hi vọng các vị hãy nghiêm túc quý trọng.”

Yên tĩnh không một tiếng động.

Ngay cả lời đáp lại cũng không có.

Có người khôi phục lại tinh thần, chợt nảy ra suy nghĩ, phỏng chừng chuyện đầu tiên mà Hứa Thâm muốn ba người này làm, chính là dùng mạng của bọn họ, đến thành lập uy nghiêm cho hắn!

Dù có người thông minh hiểu được dụng ý của Hứa Thâm, nhưng một chiêu này vẫn mang đến hiệu quả, đối mặt với một tên bạo quân như vậy, không ai dám ôm tâm lý may mắn trong lòng.

Vị giáo úy chuẩn bị đi sai người đưa đón vợ con của người đã chết kia, cũng cứng đờ tại chỗ, hai chân không thể khống chế, lập tức run run.

Gã nói ra chuyện này vốn muốn biểu hiện một chút, bởi vì trong lòng gã thực sự cho rằng Hứa Thâm sẽ tha thứ cho ba người kia, kết quả… mệnh lệnh của Hứa Thâm lại là đưa vợ con của đối phương đến để chôn cùng.

Còn gã, cũng trở thành thanh đao trong tay đao phủ.

Hứa Thâm thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, chờ bọn họ tiêu hóa xong hiện thực này, mới chậm rãi nói: "Tôi nhận lệnh mà đến, bởi vậy các vị cần đối mặt với tôi như đang đối diện với điện hạ, làm tròn thiên chức của một quân nhân, tận trung với cương vị công tác, nghiêm khắc phục tùng quân lệnh. Sau này, lời nói của tôi cũng chính là lời nói của điện hạ!"

"Các vị có thể hiểu không?"

Trong lòng mọi người chấn động, lời nói của Hứa Thâm thoạt nghe cứ nghĩ là đơn giản, nhưng trên thực tế... lại có chút đại nghịch bất đạo!

Chẳng lẽ… Hứa Thâm cũng dự tính mưu nghịch? !

Nhưng nếu thực sự là như vậy, Hứa Thâm sẽ không chém giết những người đã bị Dạ Thử Vương thu mua này.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hứa Thâm, lại phát hiện bản thân thực sự nhìn không thấu người trẻ tuổi này, bởi vì ánh mắt và vẻ mặt của hắn bình tĩnh, lại thâm thúy như một cái vực sâu…

Có lẽ… đây chỉ là vấn đề trên phương diện biểu đạt, và bọn họ hiểu sai ý của hắn rồi?

Mặc kệ như thế nào, chuyện đã tới nước này, bọn họ cũng chỉ có thể phục tùng.

Kim Nghĩ Lệnh ở trong tay Hứa Thâm, hắn phụng mệnh mà đến, hơn nữa thực lực của hắn vô cùng khủng bố, và không cần biết là nguyên nhân gì, bọn họ cũng không có sự lựa chọn nào khác.

"Hiểu được chưa?" Đôi mắt Hứa Thâm thoáng ngưng lại.

Cả đám người như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, gần như là trăm miệng một lời, nói: "Hiểu được!"

Trần Hàn là kẻ phản ứng nhanh nhất, gã vội vàng quì một gối xuống, nói: "Chúng tôi cẩn tuân mệnh lệnh của Hứa đội! Cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ!"

(Cẩn tuân: nghiêm khắc tuân theo)

Những lời này nói cùng một chỗ, cũng mang theo một chút ý nghĩa khác biệt.

Nhưng không một ai đứng ra sửa lại cho đúng.

Những người khác cũng vội vàng hành lễ, âm thanh đều nhịp vang lên.

Bên kia, trong khi đám người Phùng Thanh và Lâm Hiểu vẫn còn đang ngây người, bọn họ lại nhìn thấy Tiết Môi, Đỗ Minh bên cạnh mình, bao gồm cả Lâu Hải Âm, tất cả đều quỳ xuống, nói ra những lời y hệt như Trần Hàn.

Mãi cho đến lúc này, bọn họ mới phản ứng lại, một khi đã gia nhập vào trong đội ngũ của Hứa Thâm, nghĩa là bọn họ đã hoàn toàn trở thành người của hắn rồi.

Và vào thời khắc này, không cần biết tâm trạng trong lòng ra sao, bọn họ cũng không tự chủ được, lập tức đi theo hành lễ.

Hứa Thâm lặng lẽ nhìn quanh một vòng, khẽ gật đầu, rồi nói với Trần Hàn: "Anh có biết tội của mình hay không?"

Sắc mặt Trần Hàn khẽ biến, gã hiểu, chuyện gì nên đến cuối cùng vẫn phải đến.

Gã cắn răng, cúi đầu nói: "Mạt tướng cam nguyện bị phạt!"

Gã cũng không nói bất cứ điều gì khác, hiển nhiên có kéo loại lý do gì ra đây cũng chẳng mang đến một chút tác dụng nào, nếu Hứa Thâm thật sự muốn giết gã, gã hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cái gì mà vợ con, cái gì mà thề sống chết nguyện trung thành, đều không có ý nghĩa.

"Nể tình anh vẫn tuân thủ nghiêm ngặt với bản tâm, không có phản bội điện hạ, hiện thân đã mang tội, sẽ châm chước cho anh lấy công chuộc tội." Hứa Thâm hờ hững nói.

Trong phút chốc, trái tim đang căng thẳng của Trần Hàn khẽ buông lỏng một hơi, trong giọng nói mang đầy cảm kích: "Mạt tướng tuân mệnh! !"

Đã được tự mình chứng kiến kết cục của ba bộ thi thể trước mắt, giờ khắc này, thứ cảm xúc dâng lên trong gã, thuần túy là cảm kích phát ra từ nội tâm với sự khoan dung của Hứa Thâm.

Bình Luận (0)
Comment