“Căn cứ theo tình huống ở nơi này, có lẽ bọn họ vẫn còn cơ sở ngầm, và rất có khả năng tình báo đã bị truyền ra ngoài rồi. Hiện giờ chúng ta phải lập tức xuất phát, nhổ đi cứ điểm lâm thời của bọn họ ở khu Hắc Quang!" Hứa Thâm phân phó.
"Vâng!" Trần Hàn lớn tiếng tuân mệnh.
Người khác cũng phụ họa theo, tất cả đều đứng lên, vẫn nghiêm khắc duy trì hành động thống nhất.
"Anh tới phụ trách chỉ huy, chúng ta tự mình đi một chuyến." Hứa Thâm nói với Trần Hàn.
Trong lòng Trần Hàn vô cùng kích động, gã vội vàng đồng ý một tiếng, rồi xoay người phân phó.
Gã rất quen thuộc với trang bị và binh lực trong quân đội, cũng am hiểu tình huống của cứ điểm liên lạc bên kia, bởi vậy, ngay lập tức điều động tới bốn chiếc xe tăng, 30 chiếc xe bọc thép hạng nặng, cộng thêm 50 chiếc xe bọc thép hạng nhẹ và biên đội tương ứng.
Sau đó, gã lại tiếp tục điều động tám vị giáo úy, do chính mình suất lĩnh tác chiến.
Mệnh lệnh đã được ban ra, cả doanh địa đều bắt đầu vận chuyển. Không bao lâu sau, dưới hiệu lệnh của Trần Hàn, tất cả quân sĩ đều tập hợp, những người khác tạm lưu lại ở doanh địa trông coi.
Đám người Hứa Thâm và Tiết Môi được sắp xếp bước lên một chiếc xe bọc thép hạng nhẹ, đi theo Trần Hàn, dẫn đầu chạy tới cứ điểm liên lạc, chịu trách nhiệm tới bao vây trước tiên.
Rất nhanh, đoàn quân trùng trùng điệp điệp đã rời khỏi căn cứ quân sự của quân đồn trú Hắc Quang.
Những giáo úy còn lại đứng trong căn cứ, nhìn theo dãy chiến xa làm dấy lên con rồng đất đằng sau, nhanh chóng rời đi.
"Anh nói coi, những đội trưởng đội thân vệ bên người điện hạ đều là dạng quái vật như thế sao?" Có giáo úy nhìn theo đến xuất thần, rồi không nhịn được lên tiếng dò hỏi.
"Ai mà biết được, nhưng có lẽ là như vậy đó."
"Đừng hàn huyên nữa, nhanh phái người đi đón vợ con của lão Quý đi, đừng để hắn ở dưới đất phải chờ lâu."
Quân đội vào thành, tất cả những chiếc xe ven đường đều phải né tránh.
Uy thế như vậy, khiến toàn bộ những người đi đường đang dạt sang hai bên, đều không nhịn được phải dừng lại nhìn chăm chú, rồi bàn tán xôn xao.
Tốc độ của xe bọc thép hạng nhẹ cực nhanh, chẳng bao lâu đã đến địa điểm liên lạc lâm thời của trận doanh Dạ Thử Vương.
Nhưng chờ đến khi mọi người đuổi tới, tất cả lại phát hiện người ở nơi này đã sớm rời đi cả rồi, chỉ còn lại nhóm vụ dân quét rác và người vệ sinh ở cửa.
Hiển nhiên, bên trong quân đội vẫn còn trạm gác ngầm tầng dưới chót khác, và ngay khi tình huống xảy ra, đám người này đã truyền tình báo tới đây trước rồi.
Suy cho cùng, tốc độ của xe bọc thép có nhanh đến mức nào chăng nữa, cũng không thể nhanh bằng tốc độ của thông tin.
"Đáng chết, đã chạy rồi!" Sắc mặt Trần Hàn vô cùng khó coi, đồng thời trong lòng lại có chút khẩn trương, lo lắng Hứa Thâm sẽ trách tội gã.
"Khẳng định bên trong vẫn còn nội gian, lúc trở về nhất định phải nghiêm khắc điều tra." Có giáo úy lập tức nói, vừa biểu hiện ra tính tích cực của bản thân, vừa dùng những lời này để ám chỉ bản thân gã không phải nội gian.
"Tiến lên trước nhìn xem bọn chúng có để lại manh mối gì không, có lẽ dựa vào những dấu vết này, chúng ta có thể lần theo chân bọn chúng." Hứa Thâm bình tĩnh phân phó.
Trần Hàn phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho những người khác xuống xe sưu tầm.
Cùng lúc đó, dụng cụ truyền tin của Hứa Thâm vang lên.
Hứa Thâm cầm lên quan sát, là Nguyệt Linh khu Vô Miên.
Hắn có chút ngoài ý muốn, ánh mắt khẽ động.
Gần như những lần trước hay là lần cuối cùng Nguyệt Linh liên lạc với hắn, về cơ bản đều có chuyện.
Hắn tiếp nhận cuộc gọi.
"Hiện giờ cậu có tiện nói chuyện hay không?" Giọng nói của Nguyệt Linh lập tức truyền đến, mềm nhẹ vô cùng, nhưng Hứa Thâm có thể nghe ra vài phần áp lực và lo âu trong đó.
"Có việc cứ nói thẳng." Hứa Thâm nói.
Đầu dây bên kia, Nguyệt Linh thầm cười khổ trong lòng, người đàn ông này vẫn là như vậy, dầu muối không ăn.
Cô cũng không tiếp tục cố ý bóp nghẹt cổ họng nữa, dùng âm thanh bình thường nói chuyện: "Cậu có biết chuyện cung Tuyết bên kia không? Nghe nói Nghĩ Hậu điện hạ đã phái ra thân vệ, tuần tra khắp sáu khu, muốn chỉnh đốn nhân viên trảm khư các khu. Bên kia cậu có nhận được tin tức này không?"
"Có." Hứa Thâm gật đầu, trong lòng đã hiểu được Nguyệt Linh muốn nhắc tới chuyện gì, cũng giống hệt suy đoán từ trước của hắn. Nhưng hắn không chủ động vạch trần, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Nguyệt Linh thấy Hứa Thâm đáp lại, ngấm ngầm thở nhẹ một hơi, trên một trình độ nào đó, hai người bọn họ cũng được xem như đồng minh.
"Chúng tôi bên này cũng có thân vệ đi tới, muốn chỉnh đốn cục Khư Bí, nhưng tôi còn nhận được tin tức khác... Đến lúc đó, rất có khả năng chúng ta sẽ bị hợp nhất." Nói đến đây, Nguyệt Linh tạm dừng một chút, cô muốn nghe xem Hứa Thâm có ý kiến gì không.
Nhưng đầu dây bên kia không có hồi âm.
Chỉ suýt chút nữa thôi, cô đã không nhịn được muốn hỏi, “Cậu đang ở đâu?” rồi nhưng tới cuối cùng, vẫn nhịn xuống.
"Cậu có nhìn thấy thân vệ không?" Nguyệt Linh hỏi.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn đám người Lâu Hải Âm, Phùng Thanh bên cạnh, bình thản trả lời: "Có gặp được."
Bọn họ đang ở ngay bên cạnh tôi đây.
"Bọn họ cũng làm như vậy với cậu sao?" Nguyệt Linh vội vàng hỏi.
"Gần như là vậy." Hứa Thâm nói.
Nguyệt Linh thầm nghĩ quả nhiên là thế, rồi vội vàng hỏi: "Vậy cậu nghĩ như thế nào? Cậu có cam tâm tình nguyện bị hợp nhất hay không? Lúc trước tôi vẫn một mực tọa trấn bên trong cục Khư Bí, đã sớm muốn về hưu. Tới hiện giờ, vừa vặn muốn nhân cơ hội này rời khỏi luôn, nhưng tôi lo lắng bọn họ không cho phép ... Mặt khác, tôi cũng lén tiết lộ cho cậu một tin tức."
"Tin tức gì?"
"Lần này tuần tra thân vệ là giả, mục đích chân chính của bọn họ là thống lĩnh lực lượng sáu khu, tựa như sắp tới sẽ có một hồi bão táp, có thể là thành chúng ta giao phong cùng thành Để khác, cũng có thể là cùng nội thành… Tóm lại, khẳng định sẽ có một trận chiến đáng sợ!" Nguyệt Linh tỏ vẻ thần thần bí bí nói, giọng điệu cũng không khỏi ngưng trọng hơn vài phần.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô muốn thoát thân.
Một khi bị cuốn vào trận chiến lớn như vậy, kể cả hình thái thứ hai cũng chỉ là pháo hôi thôi.
*Bàn một chút: Vì sao Nguyệt Linh vẫn không biết Hứa Thâm đã trở thành thân vệ?
Bởi vì trong bữa tiệc cuối cùng trước khi những trảm khư giả hình thái thứ hai của các khu ra về sau thời điểm Nghĩ Hậu lựa chọn thân vệ, chỉ có mấy người của khu Hắc Quang ở lại chờ Hứa Thâm, còn những người khác đã ra về cả rồi.*