"Ừm." Hứa Thâm đáp lại.
Xem ra Nguyệt Linh cũng có một vài con đường tin tức của mình.
"Vậy còn cậu, cậu có tính toán tham dự vào không? Tôi còn nhớ lúc trước cậu là người của hội Truy Quang hả? Nếu không tôi cũng gia nhập vào bên đó?" Nguyệt Linh thấy Hứa Thâm vẫn có thể tiếp tục nhẫn nhịn không nói lời nào [1], trong lòng vô cùng buồn bực, chỉ có thể dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
[1] nguyên văn: trầm đắc trụ khí 沉得住气, trong cuốn “Nhàn thoại người Trung Quốc”, giáo sư Dịch Trung Thiên từng nhắc tới, làm người phải có ba “đắc”: Trầm đắc trụ khí, loan đắc hạ yêu, sĩ đắc khởi đầu. Trên thực tế, từ xưa đến nay, ba “Đắc” này vốn là tinh thần khí chất và chuẩn mực phép tắc xử thế mà một người làm chuyện lớn không thể thiếu được. Có ba “đắc”, con người có thể giữ vững tâm trí bản thân trước những hào nhoáng, phù hoa bên ngoài, lại có thể cúi mình súc thế khi sống dưới mái hiên của người khác, càng có thể bùng nổ bản thân khi gặp được kỳ ngộ. Nói cách khác, ba “đắc” này chính là hải đăng trên con đường thành công, cũng là chìa khóa mở ra cánh cửa lớn dẫn tới thành công.
Lại nói, nếu hiện giờ, hai người bọn họ đã ăn nhịp với nhau, cô cũng không cần ăn nói khép nép, mở miệng thỉnh cầu hắn.
Suy cho cùng, thỉnh cầu nhân tình của người khác, trước sau gì cũng phải trả.
"Cô muốn gia nhập sao? Cũng được." Phản ứng của Hứa Thâm vẫn bình tĩnh như cũ. Ngay lúc này, thứ mà hắn đang nghĩ không phải là là Nguyệt Linh, mà là khu Vô Miên.
Phiên đội sáu bọn họ chỉnh hợp (chỉnh đốn, hợp nhất) khu Hắc Quang, còn đội ngũ được giao nhiệm vụ chỉnh hợp khu Vô Miên chính là phiên đội bốn.
Theo Hứa Thâm suy đoán, sau khi đám người phiên đội bốn kia thống lĩnh được những nhân viên cục Khư Bí, khẳng định là bọn họ sẽ đi tiếp xúc với quân đội của khu Vô Miên, hoặc là quét ngang những thế lực tư nhân lớn nhỏ khác trong khu.
Mà ở khu Vô Miên, hắn còn có bang Bạch Trú.
"Mấy người phía hội Truy Quang có chịu ảnh hưởng hay không?" Nguyệt Linh nhỏ giọng hỏi.
"Chưa hẳn đã bị." Hứa Thâm hỏi: "Hiện tại, tình huống bên cô như thế nào?"
"Bọn họ sắp tới rồi. Trên thực tế, tôi đã đệ trình đơn xin từ chức, cũng nhờ cục trưởng bố trí giùm rồi, hiện giờ tôi không còn là nhân viên trong cục nữa, nhưng vẫn lo lắng... Bọn họ sẽ đuổi theo tới đây." Nguyệt Linh nói.
Hứa Thâm tự hỏi một chút, mới nói: "Như vậy, cô tới bang Bạch Trú bên kia trước đi."
"Bang Bạch Trú?" Nguyệt Linh thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh, trong đầu đã nảy ra một suy nghĩ, lúc trước Hứa Thâm từng nhờ cô phối hợp một lần, hình như là hắn từng có chút xung đột với bang Bạch Trú.
"Ừm, hẳn là cô vẫn còn người có thể tin tưởng được trong cục Khư Bí, hãy để bọn họ báo lại cho cô tình huống của những thân vệ kia, xem bọn họ có muốn mấy người sát nhập cùng quân đội của khu Vô Miên hay không." Hứa Thâm nói.
Nguyệt Linh khiếp sợ nói: "Bọn họ còn có thể sát nhập quân đồn trú sao?"
"Không có quân bộ phối hợp, làm sao có thể chỉnh hợp được mấy người?" Hứa Thâm hỏi lại.
Nguyệt Linh nghẹn họng, đầu óc có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại. Không cần phải nghi ngờ, những tin tức mà Hứa Thâm có được còn nhiều hơn cô.
"Có tình huống cứ liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào." Hứa Thâm không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, hắn lập tức ngừng liên lạc.
Lúc này, Trần Hàn đã suất lĩnh đám binh sĩ tra xét xong cứ điểm nọ và quay trở về.
"Báo cáo, bọn họ không tìm được manh mối." Sắc mặt Trần Hàn có chút mất tự nhiên. Gã từng là Thống soái, nhưng hiện giờ bản thân đã trở thành cấp dưới của Hứa Thâm, đương nhiên phải khom lưng uốn gối rồi.
Hứa Thâm nhìn về phía Lâu Hải Âm.
"Chúng nó cũng không thấy được, hình như toàn bộ dấu vết đã bị một loại năng lực nào đó che giấu rồi." Lâu Hải Âm lắc đầu.
Hứa Thâm ngưng mắt nhìn thoáng qua phế tích trước mặt, quả thật hắn cũng không thấy được bất cứ dấu vết nào lưu lại, chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Hiện giờ đối phương đã biết quân bộ nơi này vừa bị hắn thu nạp, hẳn là sẽ nhanh chóng rút khỏi khu Hắc Quang, tập trung lực lượng ở khu khác.
Kể cả ngay lúc này, bọn họ đuổi theo, cũng chỉ có thể tiêu hủy một bộ phận lực lượng của đối phương, nhưng nếu vì hành động này mà thu hút vị quân vương kia buông xuống, ngược lại sẽ mất nhiều hơn được.
Tuy vậy, khả năng vị quân vương kia buông xuống tập kích bọn họ, cũng không quá cao. Suy cho cùng, đám người kia cũng không thể xác nhận được hành tung trước mắt của Nghĩ Hậu, hơn nữa, nếu đối phương có mười phần nắm chắc, sẽ đánh bại được Nghĩ Hậu, khẳng định là không lén lút âm mưu kiểu này đâu.
Nhưng mặc kệ như thế nào, kế hoạch trước mắt đành phải thay đổi rồi.
Hứa Thâm nghĩ như vậy, cũng không do dự thêm nữa, hắn lập tức phân phó Trần Hàn, lại điều thêm 10 vị giáo úy cùng với binh lực tương ứng đi tới, sau đó toàn quân thẳng tiến, mục tiêu là tập hợp tại khu Vô Miên.
Trần Hàn có chút kinh ngạc, gã nhanh chóng đồng ý, nhưng cũng không khỏi thật cẩn thận hỏi han: "Hứa đội, những binh đoàn quân đồn trú chúng tôi vốn không xâm phạm lẫn nhau, nếu hiện giờ cứ tùy tiện đi qua, phía binh đoàn bọn họ có quyền trực tiếp phát động công kích với chúng ta..."
Gã lo lắng Hứa Thâm không hiểu rõ những điểm lợi và hại trong mối quan hệ kiểu này.
"Cho nên tôi mới bảo anh mang theo nhiều người một chút đó." Hứa Thâm cho gã câu trả lời.
Trần Hàn ngạc nhiên tới há hốc miệng, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh của Hứa Thâm, bỗng nhiên da mặt gã hung hăng run rẩy một cái.
Chẳng lẽ kẻ điên này... muốn khai chiến cùng quân đội khu Vô Miên? !
Nghĩ đến đây, lỗ chân lông toàn thân gã đều không nhịn được, hơi co rút lại.
Với quá trình tiếp xúc ngắn ngủi trước mắt, gã còn chưa thể nắm bắt được tính cách của Hứa Thâm, nhưng vẫn cảm thấy rằng, rất có khả năng đối phương sẽ làm ra loại chuyện kiểu này.
Đáng chết, chẳng lẽ đây cũng là mệnh lệnh của Nghĩ Hậu điện hạ?
Trần Hàn không khỏi nhìn Hứa Thâm thêm vài cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, hoặc là muốn nói lại không dám mở miệng. Nhưng tới cuối cùng, gã chỉ có thể khẽ cắn môi, bất chấp khó khăn lựa chọn ngầm đồng ý.
Suy cho cùng, gã cũng không có quyền lựa chọn. Nếu Hứa Thâm thật sự muốn khai chiến, gã cũng chỉ có thể xung phong lao lên.
Về phần Nghĩ Hậu trách tội, vậy cũng chỉ có thể chờ đến lúc ấy lại nói sau thôi.