"Hiện tại chúng ta đến khu Vô Miên." Hứa Thâm phân phó.
Trần Hàn phục hồi lại tinh thần, lập tức gật gật đầu rồi truyền mệnh lệnh xuống dưới, đồng thời cũng đưa tin để cho căn cứ bên kia điều binh lực qua đây.
Tới hiện giờ, gã cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chiến một trận rồi, bởi vậy dứt khoát điều tới 10 trảm khư giả hình thái thứ hai. Bên trong có ba người là năng lực giả hệ trọng cấu, có thể đúng lúc trị liệu cho người bệnh.
"Đội trưởng, cậu đang định..."
Chiếc xe vừa bắt đầu khởi động, đám người Phùng Thanh và Lâm Hiểu cũng nhanh chóng phản ứng lại. Tất cả đều kinh nghi nhìn về phía Hứa Thâm.
Hắn muốn suất lĩnh quân đội đi tới khu Vô Miên, chẳng lẽ thực sự định càn quét qua bên đó? Nhưng bên đó là khu vực dọn dẹp của phiên đội bốn mà???
Một khi bọn họ đi qua, khẳng định sẽ phát sinh xung đột cùng phiên đội bốn!
“Chuẩn bị tâm lý khai chiến đi." Hứa Thâm lạnh lùng phân phó.
Cả đám người vừa nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.
Thật sự muốn khai chiến sao? Nhưng như vậy quá mức điên khùng rồi!
Bọn họ hoài nghi Hứa Thâm thật sự điên rồi, thậm chí, còn có người cho rằng Hứa Thâm đã cấu kết cùng Dạ Thử Vương, muốn tạo phản!
Chẳng lẽ nội gian lớn nhất chính là hắn! ?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên không ai dám nói ra câu này, chỉ là trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác bản thân đã bước lên thuyền giặc.
Haizz… chuyện đã tới nước này, muốn thoát ra cũng khó.
Từ lúc trước sau khi Hứa Thâm để lộ ra thủ đoạn bạo ngược lôi đình, cả đám người bọn họ, chẳng ai bảo ai nhưng toàn bộ đều mất sạch dũng khí nghi ngờ và đặt câu hỏi rồi.
Trong lòng chỉ thầm hi vọng có kẻ lỗ mãng nào khác, tới hỏi Hứa Thâm một câu về nguyên nhân và lý do, rốt cuộc vì sao hắn lại muốn làm như vậy, để lỡ như Hứa Thâm bão nổi, tai họa này cũng không giáng xuống đầu mình.
Trên thực tế, bọn họ cũng không ý thức được, bản thân sinh ra loại tư thế này, là bởi vì uy nghiêm mà Hứa Thâm thể hiện ra, đã lấn át hết thảy mọi tư tưởng phản kháng trong lòng bọn họ.
Mấy vị giáo chủ nhóm Tiết Môi liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều duy trì im lặng. Tuy bọn họ không thể hiểu nổi, rốt cuộc là thứ gì đã thôi thúc khiến cho Hứa Thâm quyết định thực hiện loại hành động này, nhưng lại biết rất rõ, không một ai có thể thay đổi ý chí của Hứa Thâm.
Chỉ có liều mình đi theo…
Xe bọc thép hạng nhẹ bắt đầu lăn bánh trên mặt đất, đằng sau nó là bánh xích của xe tăng nghiền áp xuống con đường.
Hứa Thâm ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lùng.
Hành động này thực sự là điên cuồng, nhưng hắn lại biết Nghĩ Hậu đã đi biển khư, sau ba tháng, mới có thể trở về.
Nghĩa là trong ba tháng này, thành Bạch Nghĩ hoàn toàn không có quân vương tọa trấn.
Quãng thời gian ấy đủ để hắn làm ra rất nhiều chuyện.
Tuy hắn sẽ không cấu kết với Dạ Thử Vương, nhưng nếu tình huống cần thiết, cấu kết một chút cũng không sao.
Không có minh hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Mạo hiểm càng lớn, tỷ lệ nhận được càng cao!
Đô đô.
Không bao lâu sau, dụng cụ thông tin lại vang lên.
"Là tôi." Nguyệt Linh vội vàng nói: "Tôi vừa nhận được tin tức từ cục Khư Bí bên kia, đội thân vệ đã đi qua bên đó. Nghe nói bọn họ còn phái người truy tìm tung tích của tôi, muốn tôi trở về phục mệnh."
Trảm khư giả hình thái thứ hai tọa trấn trong cục đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ bị đối phương điều tra, Hứa Thâm cũng đoán được tình huống này, bởi vậy cũng không ngoài ý muốn: "Ngoại trừ đội thân vệ, có người của quân đội đi cùng không?"
“Không có." Nguyệt Linh trả lời.
"Được rồi." Hứa Thâm ngừng liên lạc, xem ra phiên đội bốn bên kia còn chưa đi thu nạp quân đồn trú.
Quân đồn trú ở khu Hắc Quang bị thẩm thấu, khu Vô Miên bên kia cũng khó đảm bảo sẽ bình yên vô sự, không xảy ra bất cứ tình huống nào, thậm chí còn có khả năng Thống soái đã làm phản rồi.
Cuộc gọi vừa chấm dứt, Hứa Thâm đã liên lạc với Trần Thanh Vân.
"Hứa thống lĩnh, tôi đang có chuyện muốn tìm cậu." Trần Thanh Vân nhận được điện thoại của Hứa Thâm, cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hiện giờ, cách xưng hô và trình độ hiểu biết của gã với Hứa Thâm vẫn còn dừng lại ở thời điểm Hứa Thâm đang đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh hội Truy Quang.
Hứa Thâm cũng không để ý đến mấy chuyện vụn vặt này, trực tiếp nói: "Có phải thân vệ bên kia đã tới tìm các anh rồi?"
"Cậu biết ư?" Trần Thanh Vân có chút giật mình. Phản ứng đầu tiên là trong bang bọn họ có cơ sở ngầm của Hứa Thâm, và thời thời khắc khắc hắn đều đang giám thị bọn họ.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
May mắn gã còn chưa từng làm ra chuyện phản bội Hứa Thâm.
"Có thân vệ tới cửa, muốn chúng tôi quy thuận bọn họ, nghe theo bọn họ an bài, nếu không..." Trần Thanh Vân hạ giọng, nói xong gã còn lén lút đưa mắt nhìn về phía phòng họp, lại không biết ở ngay trong cái bóng của mình, đã có một bóng người đang hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gã.
"Tới bao nhiêu thân vệ? Bọn họ đang ở nơi nào?"
"Ngay trong phòng hội nghị, có ba người." Trần Thanh Vân lập tức nói.
"Được, anh cứ ở đó chờ tôi, tôi lập tức đi qua." Hứa Thâm nói.
Trần Thanh Vân hơi sửng sốt, cũng có chút nghi hoặc, nhưng Hứa Thâm đã nguyện ý ra mặt, vậy cứ giao cho Hứa Thâm đến giải quyết là được.
Gã ngừng liên lạc, sau đó xoay người quay về bên trong phòng họp.
Mà bóng người đang ẩn núp trong cái bóng của gã, lại lộ ra một nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng biến mất tại nơi giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng.
Trong phòng họp.
Trần Thanh Vân đẩy cửa tiến vào, ánh mắt lướt qua, chỉ nhìn thấy hai thân vệ đang ngồi bên trong chờ đợi, tựa như bọn họ đang nhỏ giọng trò chuyện điều gì đó. Mấy người kia nhìn thấy gã tiến vào, cũng dừng nói chuyện với nhau.
"Còn một vị đại nhân nữa đâu rồi?" Trần Thanh Vân kinh ngạc, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Bỗng nhiên một bóng người xuyên qua vách tường tiến vào bên trong, rồi trở lại hiện thực và thản nhiên ngồi xuống.
"Vừa đi tiểu một chút. Thế nào? Trần bang chủ đã cân nhắc xong chưa?" Bóng người vừa trở lại ghế ngồi, lập tức dùng biểu cảm như cười như không chăm chú quan sát Trần Thanh Vân.