Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 681 - Chương 681. Mỗi Giây Mỗi Phút Của Chúng Tôi Đều Có Giá Trên Trời!!!

Chương 681. Mỗi Giây Mỗi Phút Của Chúng Tôi Đều Có Giá Trên Trời!!! Chương 681. Mỗi Giây Mỗi Phút Của Chúng Tôi Đều Có Giá Trên Trời!!!

Trần Thanh Vân nở nụ cười lão luyện, bình thản nói: "Tôi đã hiểu ý tưởng của ba vị đại nhân. Đúng là ý tưởng rất tốt. Kỳ thực ngay từ ban đầu khi bang Bạch Trú chúng tôi thành lập, đã nhằm mục đích có thể tuân theo, hiệu lực cho Nghĩ Hậu điện hạ, thay ngài xử lý một chút chuyện ưu phiền..."

"Đừng nhiều lời vô nghĩa. Chỉ cần nói là anh đã hiểu rõ hay chưa thôi?" Một thân vệ bên cạnh vỗ bàn nói.

Trần Thanh Vân miễn cưỡng cười cười: "Hiểu rõ rồi. Nhưng tôi chỉ là phó bang chủ, bang chủ của chúng tôi đang trên đường tới rồi.”

"Đừng có giở trò với tôi, hôm nay, bất kể ai tới cũng vô dụng." Thân vệ nọ ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, nói.

"Mười lăm phút." Bóng người vừa ngồi trở lại trên ghế lúc trước, lập tức lên tiếng cười dài, nói: "Trong vòng mười lăm phút, nếu vị bang chủ của anh không tới kịp, chúng tôi sẽ tính giây, để cho anh tới bồi thường thời gian hao phí cho chúng tôi."

"Đúng vậy. Anh coi chúng tôi là ai hả? Chúng tôi chính là thân vệ của Nghĩ Hậu đó, mỗi giây mỗi phút của chúng tôi đều có giá trên trời!" Một thân vệ khác hừ lạnh nói.

Nụ cười trên mặt Trần Thanh Vân chợt cứng lại, gã liền nói: "Xin ba vị chờ cho một lát, tôi lại đi hỏi."

"Hả?" Bỗng nhiên, một thân vệ trong đó khẽ nhướng mày, tựa như vừa cảm nhận được cái gì, lập tức quay đầu nhìn lại.

Tầm mắt gã xuyên thấu qua hiện thực, nhìn vào khung cảnh trong Khư giới.

"Người nào? Xuất hiện đi, đừng có núp nữa." Đôi mắt gã dò xét chung quanh, lập tức trở nên lạnh lùng.

Nhưng bốn phía đều im lặng, không một thanh âm.

Trần Thanh Vân hơi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hứa Thâm lại đến nhanh như vậy?

Gã cũng không khỏi nhìn ngó chung quanh một hồi, nhưng không thấy được bất cứ bóng người nào.

"Nếu không ra, đừng trách chúng ta không khách khí." Thân vệ nọ lạnh giọng nói, khư lực toàn thân phun trào, bắt đầu lơ lửng bay ra bên ngoài như sương mù.

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, đột nhiên một bóng người màu bạch kim chợt hiện ra từ trong Khư giới, người nọ miễn cưỡng cười nói: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Người vừa nói chuyện đúng là Nguyệt Linh mới đuổi đến nơi này.

Cô thực sự không ngờ ở nơi này cũng có thân vệ tọa trấn. Nói như vậy, Hứa Thâm bảo cô đi tới... chẳng hóa ra hắn đang hãm hại cô ư?

Hay là… Hứa Thâm cũng nhận được tình báo nên đi đến nơi đây?

Cô lựa chọn tin tưởng trường hợp sau, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.

Nhưng bực mình nhất chính là, rõ ràng cô đã cảm nhận được ba thân vệ này từ trước, nên lập tức ngụy trang ẩn tàng ngay, ai biết đâu vẫn bị bọn họ phát hiện ra được.

Nghe nói thân vệ của Nghĩ Hậu đều là đám hình thái thứ hai xuất sắc được chọn lựa cẩn thận, quả nhiên danh bất hư truyền.

"Nếu thực sự đi ngang qua, thì cứ lưu lại đây uống chén trà đi, tiểu mỹ nữ." Một thân vệ trung niên cười dài nói.

Ánh mắt lập tức tỏ ra vô cùng hứng thú nhìn Nguyệt Linh từ trên xuống dưới, tựa như đang đánh giá dáng người của cô, nhất là thân thể như cá trắng [1] bên dưới, được tầng nhuyễn giáp màu bạc kia làm nổi bật lên, thực sự khiến cho người ta vô cùng muốn được chiêm ngưỡng.

[1] là từ chỉ hương vị mềm mại của cá thịt trắng. Cá thịt trắng là một thuật ngữ chuyên ngành về thủy sản đề cập đến một số loài cá sống ở tầng đáy có vây, đặc biệt là cá tuyết, Merluccius bilinearis, và cá tuyết chấm đen, Urophycis, cá minh thái, hoặc những loài khác.

"Mấy người các anh đang nói chuyện, tôi sẽ không quấy rầy." Nguyệt Linh cười nói.

"Bảo cô đi tới thì cứ tới đây, đừng ép chúng tôi phải ra tay." Một thanh niên khác lập tức cất giọng cứng rắn, rõ ràng là tính tình không được tốt cho lắm.

Sắc mặt Nguyệt Linh hơi biến hóa, nếu hiện giờ cô chạy trốn, thì một đấu ba, chưa chắc cô đã đào thoát được, còn nếu chờ Hứa Thâm tới, có lẽ vẫn còn một chút hi vọng.

Cô âm thầm cười khổ thanh, cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong phòng họp.

Đương nhiên là Trần Thanh Vân nhận ra Nguyệt Linh, chỉ là gã có chút nghi hoặc, cô gái này không tọa trấn cục Khư Bí, chạy đến nơi đây để làm gì?

Ngày thường, bọn họ vốn là nước giếng không phạm nước sông mà?

"Cô xưng hô như thế nào?" Một thân vệ hỏi.

Nguyệt Linh dùng loại tư thế dịu dàng, ngọt ngào, vốn là tất sát kỹ của con gái, giả lả cười: "Bọn họ đều thích gọi tôi là Nguyệt Nhi."

"Tên rất hay." Thân vệ trung niên cười hì hì nói: "Sao cô không ngồi lại gần đây thêm một chút?"

"Tôi ngồi ở đây là được rồi." Nguyệt Linh uyển chuyển nói, trong lúc vừa trả lời, cô vừa nhích tới gần Trần Thanh Vân thêm một chút.

Trần Thanh Vân khẽ nhướng mày, nhưng không để lộ ra ngoài.

Hai đối ba, không khí trong phòng họp chợt có chút yên lặng, nhưng mạch nước ngầm vẫn không ngừng phun ra.

"Được mười lăm phút rồi." Không bao lâu sau, thân vệ ngồi ở trung ương thoáng nheo mắt nói.

Sắc mặt Trần Thanh Vân khẽ biến, gã lập tức cầm lấy dụng cụ thông tin: "Để tôi hỏi lại..."

Nhưng gã vừa nâng tay lên, chưa kịp làm gì, một luồng điện quang đã bắn nhanh tới, đánh nát dụng cụ truyền tin trong tay gã.

Mà cùng lúc đó, một âm thanh gào thét đột nhiên lao vùn vụt đến.

Khiến cho ba thân vệ đang muốn động thủ không khỏi biến sắc, cả đám vội vàng quay đầu nhìn lại, để rồi lập tức phát hiện ra một viên đạn pháo đang nhắm thẳng về vị trí của bọn họ mà oanh tạc tới.

Là địch nhân tập kích? !

Ba người vô cùng khiếp sợ, vội vàng thả người nhảy lên tránh né.

Sưu!

Bành! !

Ngay trong khoảnh khắc ba người nhảy lên, vị trí bọn họ vừa ngồi đã bị đạn pháo chọc thủng, cửa sổ thủy tinh bị chấn vỡ, Khư Thạch được xây thành cột trụ, khảm vào trong tường cũng bị vụ nổ nọ chặt đứt.

Sóng xung kích hỗn loạn trộn lẫn với mảnh thủy tinh vỡ, tựa như một dòng loạn lưu thổi quét qua, xé rách toàn bộ màn che bên trong phòng hội nghị.

Đạn pháo săn khư của xe tăng cũng có thể xỏ xuyên qua hiện thực và Khư giới như pháo Khư Thần.

Trần Thanh Vân và Nguyệt Linh đưa tay lên che mắt, rồi xuyên thấu qua khe hở vừa nứt ra giữa dòng loạn lưu, lập tức trông thấy vài bóng người đạp không từ trong Khư giới xuyên qua đến đây. Tất cả đều là những gương mặt xa lạ.

"Sách, phản ứng rất nhanh nha." Trung niên dẫn đầu dẫm một cước, đạp nát cái cửa sổ vẫn còn ngoan cố gắn trên bức tường đổ nát, hướng ánh mắt rất có hứng thú mà đánh giá ba thân vệ.

"Anh chính là bang chủ của bọn họ?" Thân vệ ở giữa trầm giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment