Ngay lúc này, trên trán người trẻ tuổi đang đứng bên phải gã chợt nhô lên gai nhọn, bỗng nhiên, con ngươi đối phương co rụt lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nói: "Anh, các anh là quân đồn trú khu Vô Miên…?”
"Ừm?" Sắc mặt hai người khác khẽ biến, đối phương là người của quân đội?
Bọn họ còn chưa đi tìm đối phương, đối phương lại tìm đến đây trước sao?
"Là hệ cảm giác?" Trần Hàn cười nhạo một tiếng, nói: "Chúng tôi đúng là quân đồn trú, nhưng đáng tiếc không phải ở khu Vô Miên. Quên đi, có nhiều lời với các anh cũng vô dụng. Các anh vẫn nên nói chuyện cùng Hứa đội đi."
Hứa đội?
Ba người vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, người nào là Hứa đội?
Ngược lại, Nguyệt Linh và Trần Thanh Vân đang đứng đằng sau bọn họ, nghe được cách xưng hô này, lập tức ngây ngẩn cả người.
Đối tượng đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến chính là… Hứa Thâm.
Nói như vậy, những người này... Là Hứa Thâm phái tới trợ giúp bọn họ?
Rất nhanh, từng bóng dáng đã lần lượt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đám người Tiết Môi, Lâm Hiểu đi theo bên cạnh Hứa Thâm, cũng đạp không từ trong Khư giới đi đến.
Chỉ vẻn vẹn là đội thân vệ cộng thêm vài vị giáo chủ, đã vượt quá mười người.
Đương nhiên hiện giờ Hạ Tĩnh Tương cũng là một trong số những giáo chủ của giáo hội Hắc Quang.
Và số lượng này vẫn còn chưa kể tới những giáo úy quân đội khác, cũng có mặt tại đây.
Một đám hình thái thứ hai đuổi theo bước chân của Hứa Thâm, không vội không chậm, bình tĩnh bước qua lỗ hổng lớn đã bị xé toạc ra ở bên trong phòng hội nghị, Hứa Thâm quét ánh mắt nhìn ba thân vệ kia một cái, chợt mở lời hỏi Trần Thanh Vân và Nguyệt Linh: "Hai người không sao chứ?"
Trần Thanh Vân và Nguyệt Linh đều có chút ngây dại.
Bọn họ biết Hứa Thâm rất mạnh, nhưng tư thế trước mắt này, lại hoàn toàn vượt qua những gì bọn họ có thể tưởng tượng được.
Những người này... lại lấy Hứa Thâm làm người dẫn đầu?
Đây là thế lực do Hứa Thâm điều khiển? !
Ba vị thân vệ bên kia lại vô cùng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn qua. Đương nhiên, bọn họ cũng nhận ra Hứa Thâm.
Lần tham gia tranh cử chức vị đội trưởng vừa rồi, có thể nói là Hứa Thâm đã gây nên một hồi náo động vô cùng lớn, hầu hết những người mà hắn đã khiêu chiến đều là thành viên tinh anh của các phiên đội, và tới cuối cùng, hắn lại thành công tranh cử, bước lên vị trí đội trưởng phiên đội sáu.
Trên thực tế, trong ba thân vệ đang có mặt tại đây, cũng có người đã từng tham gia tranh cử đội trưởng, nhưng lại bị đào thải từ sớm.
"Hứa đội trưởng..." Khiếp sợ qua đi, ba người đều chậm rãi phục hồi lại tinh thần, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Thanh niên kia mang theo sắc mặt phức tạp, nói: "Nghe nói phiên đội sáu các anh phụ trách ở khu Hắc Quang, chẳng lẽ bọn họ là ..."
"Đội trưởng của các anh đâu?" Hứa Thâm không quan tâm tới lời nói của đối phương, hắn chỉ hỏi chuyện bản thân muốn biết.
Loại tư thái này cũng gián tiếp nói cho đối phương biết, anh không đủ tư cách nói chuyện với tôi.
"Hứa đội, cậu làm vậy là có ý gì? Khu Vô Miên là khu vực được phiên đội bốn chúng tôi phụ trách thống lĩnh." Thân vệ trung niên kia bình tĩnh hỏi.
"Đừng nhiều lời vô nghĩa, Hứa đội đang hỏi đội trưởng của mấy người đâu?" Lâm Hiểu có tính tình khá táo bạo, lập tức lên tiếng quát mắng.
Sắc mặt ba người đối phương thay đổi, bọn họ nhìn nhóm hình thái thứ hai ở phía sau Hứa Thâm đang mơ hồ có xu hướng vây quanh nơi này, cũng nhanh chóng ý thức được người đến không có ý tốt. Hơn nữa, với nhân số chênh lệch nghiêm trọng nhường này, bên bọn họ đã mất đi quyền lên tiếng.
Thân vệ trung niên kia nói: "Đội trưởng của chúng tôi đang ở cục Khư Bí, lập tức sẽ tới đây."
"Đừng khẩn trương." Hứa Thâm tìm được một cái ghế đã bị vụ nổ vừa nãy làm văng tới một chỗ cách phòng hội nghị khá xa, rồi ngồi xuống: "Thông báo cho anh ta biết, dù anh ta có muốn đến hay không cũng phải mau chóng đến đây ngay đi, lòng kiên nhẫn của tôi hữu hạn."
Ba người đối phương nhìn thoáng qua qua nhau, thanh niên kia nhanh chóng lấy ra dụng cụ truyền tin tiến hành liên lạc. Trong lúc liên lạc, ánh mắt người này cứ một mực nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, sợ hắn đột nhiên làm khó dễ.
Nhưng Hứa Thâm lại không định ra tay với bọn họ.
"Đừng có chơi tiểu xảo nhé." Trần Hàn như cười như không nhìn ba người bọn họ.
Rất nhanh, dụng cụ truyền tin đã được kết nối.
"Đội trưởng." Thanh niên kia do dự một chút, mới nói: "Chúng tôi đang ở tổng bộ của bang Bạch Trú bên này, mặt khác Hứa đội của phiên đội sáu cũng ở đây, còn có... ."
Ba chữ "Quân đồn trú" còn chưa kịp nói ra miệng, đột nhiên thanh niên nọ lại cảm nhận được vài ánh mắt không tốt đang nhìn chằm chằm vào mình, lập tức trở nên sắc bén, tựa như những con đao nhọn, trực tiếp đâm thẳng lên người gã.
Sắc mặt gã khẽ biến, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nuốt những lời vừa định nói kia xuống.
Với thực lực của đội trưởng, khẳng định là trước khi qua bên này, anh ấy sẽ dò xét trước, có phòng bị... trong lòng gã yên lặng nghĩ như vậy.
"Phiên đội sáu? Là người mới họ Hứa kia?" Âm thanh phía đầu dây bên kia dụng cụ truyền tin mang theo vài phần nghi hoặc: "Bọn họ tới nơi này làm gì? Tìm chúng ta có việc sao?"
Vẻ mặt thanh niên nọ đầy do dự, ngay lúc gã không biết nên trả lời như thế nào, bỗng nhiên lại nhìn thấy Hứa Thâm vẫy vẫy tay với mình, là ý bảo gã đưa dụng cụ truyền tin qua.
Thanh niên nọ nhìn thấy hai ánh mắt không tốt từ hai bên người chiếu tới, gã cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn, tiến lên đưa tận tay dụng cụ truyền tin cho Hứa Thâm.
"Hoa đội, làm phiền anh đại giá đi tới nơi này trao đổi chút chuyện, thế nào?" Hứa Thâm tiếp nhận dụng cụ truyền tin, cất giọng thoải mái mà nói.
Dụng cụ truyền tin kia im lặng một thoáng ngắn ngủi, Hứa Thâm có thể lấy được dụng cụ truyền tin, hơn nữa còn bình thản nói chuyện cùng gã như vậy, đủ để hiểu được tình cảnh đội viên của gã hiện giờ đang cực kỳ không ổn.
"Hứa đội trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, khu vực mà cậu phụ trách chính là khu Hắc Quang?" Âm thanh lạnh lùng của Hoa Hải Liệt vang lên từ đầu bên kia của dụng cụ truyền tin nói, ngữ điệu mang một chút chất vấn, hiển nhiên, gã muốn nắm lấy quyền chủ động khi đàm phán.
"Đúng vậy."
"Nơi này là khu Vô Miên."
"Ừm."