Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 684 - Chương 684. Nếu Chúng Ta Đã Đến Đây, Thì Bọn Họ Chính Là Địch Nhân…

Chương 684. Nếu Chúng Ta Đã Đến Đây, Thì Bọn Họ Chính Là Địch Nhân… Chương 684. Nếu Chúng Ta Đã Đến Đây, Thì Bọn Họ Chính Là Địch Nhân…

Ngay trước trước chiếc bàn dài bỏ phiếu, ở vị trí mà tầm mắt của cô không nhìn rõ, là ba mẹ cô đang ở phía sau lưng đệ đệ... ngón tay bọn họ đều chỉ về phía đệ đệ!

Ba phiếu và hai phiếu.

Người biến mất... Là đệ đệ!

"A a! !" Bên trong phòng hội nghị bị tàn phá, bỗng nhiên Hạ Tĩnh Tương phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy thống khổ.

Biến cố xảy ra quá bất ngờ, khiến cho tất cả hình thái thứ hai chung quanh đều kinh hãi, vội vàng nhìn về phía cô, bọn họ cho rằng cô vừa bị địch nhân tập kích.

Cùng lúc ấy, Hạ Tĩnh Tương ôm đầu, ngã ngồi xuống mặt đất, vẻ mặt ngập tràn thống khổ.

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, hắn cũng nhìn về phía Hạ Tĩnh Tương, ánh mắt lại nhanh chóng nhìn ngó chung quanh.

Không có địch nhân.

Người của phiên đội bốn còn chưa đuổi tới.

"Cô ấy làm sao vậy?" Hứa Thâm vừa hỏi vừa ra hiệu cho Lâu Hải Âm.

Lâu Hải Âm lập tức đi qua, xem xét tình huống của Hạ Tĩnh Tương.

Đồng thời, những người khác cũng nhanh nhẹn tiến lại gần, che giấu Hạ Tĩnh Tương đằng sau lưng, thậm chí còn có năng lực giả hệ trọng cấu tiến lên tra xét, mới phát hiện ra thân thể Hạ Tĩnh Tương không đáng ngại, chỉ là tinh thần, tựa như tinh thần của cô ấy đã bị thứ gì đó đánh sâu vào, dẫn đến tổn thương.

Sau khi Lâu Hải Âm xác nhận tình huống của Hạ Tĩnh Tương không có gì đáng ngại, cô ấy nhanh chóng quay trở về báo lại cho Hứa Thâm.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, hắn nhìn thấy Trần Hàn vừa bắt được thân vệ còn lại từ trong bóng tối, cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, hơn phân nửa là Hạ Tĩnh Tương chủ động phóng ra, phát động năng lực của mình rồi.

Cô ấy vừa thức tỉnh năng lực không lâu, còn chưa thuần thục, tuy năng lực này thuộc hệ đặc chất, quả thật không tồi, nhưng chỗ thiếu hụt cũng rất lớn. Chờ sau này khi cô ấy mò mẫm ra phương pháp thuần thục hơn, đến lúc đó mới đối chiến, có vẻ như hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.

Nói trắng ra, cô gái này vẫn còn khuyết thiếu rất nhiều kinh nghiệm.

Lại nói, năng lực của cô ấy vốn rất cực đoan, không phải ngươi chết chính là ta sống... nhưng tình huống trước mắt, thân vệ kia không chết, cô ấy cũng không chết ... Chẳng lẽ Hạ Tĩnh Tương đã tìm ra một phương thức vận dụng năng lực khác rồi?

"Hứa đội."

Lúc này, Trần Hàn bỗng nhìn thoáng qua Hạ Tĩnh Tương vừa bị thương tổn, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng gã cũng không nói điều gì, chỉ dẫn theo ba thân vệ kia đi tới trước mặt Hứa Thâm, sau đó, đá thẳng một cước vào bụng thanh niên phe đối thủ.

Âm thanh đau đớn, trầm thấp vang lên.

Hứa Thâm vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng sợi khư trong cơ thể lập tức biến thành dạng châm, và chỉ trong nháy mắt đã xuyên thấu ra ngoài, đâm thủng tay chân thanh niên nọ.

Ngay trong khoảnh khắc này, đau đớn kịch liệt từ nhiều nơi cùng lúc ập tới, khiến khớp hàm vốn đang cắn chặt của thanh niên nọ bị cứng rắn ép cho lỏng ra, bật thốt lên một tiếng kêu thảm thiết.

"Hoa đội?" Hứa Thâm cười cười: "Anh nghe được tiếng gì chứ?"

Phía bên kia của dụng cụ truyền tin là một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Một lát sau, Hoa Hải Liệt cất giọng trầm thấp, nói: "Thân vệ tương tàn, Hứa đội, cậu đã xúc phạm lệnh cấm của điện hạ!"

"Đừng hiểu lầm, là đội viên của anh tự mình đụng phải thứ gì đó nên kêu đau mà.” Hứa Thâm mỉm cười nói: "10 phút. Trong vòng 10 phút tôi muốn gặp anh, nếu không rất có khả năng anh sẽ không còn được trông thấy vị đội viên đáng yêu này nữa đâu."

"Cậu..." Hoa Hải Liệt vừa muốn nổi giận, dụng cụ truyền tin bên kia đã bị Hứa Thâm cắt ngang.

Sau đó, dụng cụ truyền tin trong tay cũng bị hắn tiện tay vứt xuống dưới chân, một cước đạp vỡ.

Ba thân vệ nọ được giao cho Trần Hàn trông giữ, còn Hứa Thâm đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Tĩnh Tương, kiểm tra tình huống của cô ấy.

Hắn phát hiện ra sắc mặt cô ấy chỉ hơi tái nhợt, tinh thần thoáng lộ ra một chút uể oải, mới nhẹ thở một hơi, nói: "Về sau đừng mạo hiểm như vậy, cứ dùng mấy tên bình thường thử xem trước đã. Đừng lần nào cũng chọn phải gốc rạ cứng [1] mà ra tay."

[1] Nhân vật lợi hại.

Không cần đề cập tới Mộc Vương lúc trước nữa, bởi vì ngay cả Hứa Thâm cũng cảm thấy đối phương có chút khó giải quyết.

Chỉ nhắc tới ba người trước mắt thôi, tốt xấu gì bọn họ cũng là thân vệ, là tồn tại tinh nhuệ trong hàng ngũ hình thái thứ hai.

Tuy năng lực của Hạ Tĩnh Tương không yếu, nhưng vừa thức tỉnh, lại chọn lựa đối thủ nặng đô như vậy, còn hết lần này tới lần khác đẩy cả mình và đối phương vào chung một ván cờ phân ra thắng bại bằng tử vong, hai lựa chọn một, không chết tức sống, quá mức mạo hiểm.

"Tôi không sao." Hạ Tĩnh Tương cắn môi, cố gắng chống đỡ thân thể.

Hứa Thâm nhìn cô một cái, cũng không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, đã xoay người trở lại vị trí của mình, tiếp tục chờ đợi.

"Đội trưởng, chúng ta đắc tội với phiên đội bốn như vậy, lỡ như bọn họ thực sự bẩm báo với điện hạ bên kia...... ." Phùng Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi lên phía trước, thấp giọng nói.

Hứa Thâm tùy ý nói: "Khi đối mặt với địch nhân, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường. Nếu chúng ta đã đến đây, thì bọn họ chính là địch nhân. Mà nếu đã là địch nhân, tuyệt đối không được nhân từ."

Phùng Thanh hơi há miệng, nhưng tới cuối cùng vẫn nuốt lời định nói lại, rồi lui sang một bên.

Trần Hàn liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái: "Hứa đội, cậu định giải quyết đám người phiên đội bốn trước, rồi đi qua cứ điểm của quân đồn trú khu này cùng bàn bạc sao?"

Nếu chuyện này thành công thì một thế lực có thể nắm giữ hai binh đoàn quân đồn trú của hai đại khu, thực sự có chút đáng sợ.

Theo tình huống bình thường, có Nghĩ Hậu ở đây, giữa hai binh đoàn bọn họ đều có chút hạn chế lẫn nhau, nhưng tình thế hiện giờ đã khác, nếu có thể sát nhập lại…

Bốn bóng người đang ẩn núp lặng yên đi tới phố Nhật Miện. Vị trung niên dẫn đầu có dáng người cao ngất, vẻ mặt thoáng lộ một chút khí chất nho nhã, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên nhuệ khí và nghị lực, gã dừng lại rồi nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu.

Cô gái bên cạnh lập tức hiểu ý, đôi mắt nhanh chóng hóa thành thuần một màu trắng, chỉ có một đường chỉ đen dựng thẳng ở chính giữa con ngươi.

Dưới cái nhìn chăm chú, những gì cô ấy vừa thấy được là một khung cảnh an bình…

Bình Luận (0)
Comment