"Năng lực ‘Mặt nạ’ này có chút thú vị nha." Lâm Hiểu quan sát đám người phiên đội bốn vừa phục hồi lại tinh thần, sắc mặt đã đại biến, không khỏi sách sách sợ hãi than.
Năng lực này thuộc về một gã giáo úy.
Hệ đặc chất, lực công kích chính diện gần như bằng không, nhưng tính mê hoặc vô cùng mạnh mẽ.
Nếu không cố ý phòng bị, tra xét rõ ràng, thực dễ dàng sẽ bị người này mê hoặc.
Đám người Hoa Hải Liệt bên kia phát hiện quá muộn. Huống chi ngay từ đầu bọn họ đã ẩn núp chung quanh phố Nhật Miện, có Phùng Thanh chôn giấu phù văn mệnh lệnh từ trước, còn có Đỗ Minh phóng thích khí độc.
Loại khí độc này trộn lẫn với sương mù chung quanh, rất khó phân biệt được. Đây cũng là một loại năng lực ám sát rất mạnh, lại có đủ cảm nhận nhất định.
Lúc này, đám người Hoa Hải Liệt như thỏ bị nhốt trong lồng, rơi thẳng vào giữa vòng vây.
Bốn người bọn họ cũng ý thức được tình cảnh của chính mình, sắc mặt đều có chút khó coi, không nghĩ tới bọn họ lại bị Hứa Thâm mai phục.
Nhưng chuyện này vẫn chưa đủ làm bọn họ sợ hãi, bởi vì thứ làm bọn họ cảm thấy sợ hãi chính là, những giáo úy chung quanh...
Đám nười này có thể xuất hiện ở đây, nghĩa là Hứa Thâm đã triệt để thu phục được quân đội khu Hắc Quang rồi?
Quá khó tin!
Phải biết rằng, từ khi những phiên đội bọn họ nhận được mệnh lệnh mới qua được vài ngày thôi.
Chẳng lẽ quân đội khu Hắc Quang vốn trung thành và tận tâm đến bất ngờ, và Hứa Thâm cầm quân lệnh trong tay vừa đến nơi, đã có thể trực tiếp tiếp nhận bọn họ?
"Đội trưởng, chạy mau ..." Một thân vệ gian nan nói.
Sắc mặt Hoa Hải Liệt vô cùng âm trầm, ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Thâm: "Hứa đội trưởng, nếu để điện hạ biết hành vi của cậu, cậu có biết bản thân sẽ rơi xuống loại kết cục nào hay không? Đây là quân đồn trú khu Hắc Quang hả? Cậu điều động quân đồn trú rời khỏi quân khu, đây là tử tội!"
"Cứ nói chuyện về anh trước đã." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Anh vẫn chưa tiếp xúc với quân đồn trú bên này sao? Anh thay điện hạ làm việc, vì sao có thể chậm trễ như vậy?"
"Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xen vào!" Hoa Hải Liệt hừ lạnh nói: "Nếu hiện tại cậu rời đi, tôi còn có thể coi chuyện hôm nay chưa từng phát sinh."
"Anh đừng làm bậy nha." Hứa Thâm mỉm cười nhắc nhở.
Sắc mặt Hoa Hải Liệt khẽ biến.
Bàn tay đang cầm cán bút của gã nhẹ nhàng phác họa vài đường, động tác cực kỳ bí mật, còn dứt khoát dùng không khí làm bảng vẽ.
Tuy làm như vậy, hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều, nhưng có thể đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại, chế tạo cho bản thân một cơ hội thoát khỏi tình huống hiện giờ, từ đó chân chính phát động năng lực.
Nhưng không nghĩ tới, hành động vô cùng bí mật của gã lại bị Hứa Thâm chú ý tới.
"Hoa đội, anh có cân nhắc tới chuyện đi theo tôi hay không?" Hứa Thâm cười dài nói.
Hoa Hải Liệt sửng sốt, lập tức tỏ ra giống như bản thân vừa được nghe một câu chuyện cười, gã cười ha hả nói: "Hứa đội thật hài hước."
"Vậy ư?" Hứa Thâm kinh ngạc: "Có rất ít người khen tôi như vậy."
Hoa Hải Liệt thu lại nụ cười vừa nãy, chuyển sang cười lạnh nói: "Hứa đội, cậu có biết số hiệu phiên đội đại diện cho điều gì hay không?"
"Số hiệu phiên đội sao? Nghe nói là sắp xếp theo thứ tự đội trưởng." Hứa Thâm dùng ngón tay tính toán: "Hoa đội là phiên đội bốn, nói như vậy, Hoa đội chỉ có thể đứng hàng thứ tư trong số các đội trưởng nha."
Sắc mặt Hoa Hải Liệt vô cùng âm trầm, gã cất giọng lạnh lùng nói: "Nhưng cậu lại là thứ sáu!"
Hứa Thâm nói: "Bởi vì tôi chưa từng khiêu chiến ai."
"Vậy đến thử xem, muốn một đấu một không?" Hoa Hải Liệt khiêu khích nói.
"Không muốn." Hứa Thâm lắc đầu.
Hoa Hải Liệt sửng sốt, nhưng gã còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Hứa Thâm vẫy tay: "Cứ làm cho anh ta quỳ xuống nói chuyện trước đã."
Trần Hàn nhìn thấy ánh mắt Hứa Thâm, trong lòng âm thầm cười khổ, hiển nhiên loại chuyện thí nghiệm năng lực này lại cần gã ra tay rồi, dù sao trong thời gian phát động năng lực Tu La, gã có thể miễn nhiễm năng lực của địch nhân xâm nhập, nếu đối phương không biết điểm ấy, khẳng định là năng lực dùng vô ích rồi, ngược lại còn bị gã nhử ra con bài chưa lật.
"Giao cho tôi đi." Nếu phải làm, Trần Hàn cũng tỏ ra cực kỳ quyết đoán sảng khoái, tuy đây là lần thứ năm gã phát động năng lực trong ngày hôm nay, cơ thể đã sinh ra loại cảm giác thận cạn kiệt.
Sưu!
Trần Hàn tiến lên một bước, hai mắt ẩn tàng cơn giận. Lúc trước, dựa vào tiêm Tịnh Khư Tề cao cấp bổ sung khư lực, cơ thể gã đã được xoa dịu một chút, lúc này lại có thể phát động Tu La.
Trần Hàn đột nhiên bắn ra giống như một quả đạn pháo, cũng giống như một con quái vật màu đen.
Hoa Hải Liệt vô cùng phẫn nộ, gã trực tiếp lấy ra bảng vẽ, lập tức phác họa lên trên.
Tốc độ quá nhanh!
Khoảng cách gần như thế, Hoa Hải Liệt cũng không thể chú ý tới vẻ ngoài tinh tế của bức tranh, chỉ có thể vẽ một vài đường nét thô ráp.
Thủ pháp trên tay gã cực kỳ thành thạo, chỉ ít ỏi vài nét bút đã có thể bao quát được dáng vẻ đặc thù của Trần Hàn.
Tuyệt bút vung lên, như đao phong chém xuống hai chân của người trong tranh!
Trong hư không chợt xuất hiện một luồng lực lượng sát phạt không thể nói rõ, đột nhiên bay đến.
Trần Hàn có chút cảm giác, ánh mắt thoáng run sợ. Gã từng được chứng kiến của lực lượng Hứa Thâm, hắn chỉ vẻn vẹn là đội trưởng phiên đội sáu đã khủng bố như thế... Mà người trước mắt là đội trưởng phiên đội bốn.
Không biết năng lực sẽ quỷ dị ra sao.
Ừm?
Khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp rất nhanh. Nhưng Trần Hàn lại phát hiện, quá trình tiến lên của mình không gặp phải một chút trở ngại nào. Một chút hàn ý không thể nói rõ vừa chỉ nhẹ nhàng lướt qua, và thân thể của gã không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì, xem ra năng lực ấy đã bị trạng thái Tu La triệt tiêu rồi.
Ngay sau đó, gã nhìn thấy vài phần kinh ngạc hiện ra trong ánh mắt lãnh khốc của vị đội trưởng phiên đội bốn trước mặt này.
Nhưng rất nhanh, trong chút kinh ngạc kia lại xuất hiện một tia bối rối.
Bởi vì nắm tay của Trần Hàn đã tới rất gần.
Phanh!
Bỗng nhiên Ngô Thường Long đang đứng bên cạnh Hoa Hải Liệt bước ra, đao phong dứt khoát chém xuống, Trần Hàn cũng phản ứng rất nhanh, gã lật tay một cái, rút ra cây chiến phủ sau lưng, rồi hung hăng đập xuống.
Nổ mạnh!
Ngô Thường Long lập tức phát động năng lực, sát ý bừng bừng trong mắt.
“Phanh” một tiếng, phủ đao chạm vào nhau, nổ tung một tiếng, tạo thành lực trùng kích thật lớn.