Ngô Thường Long cảm nhận được lực lượng cuồng bạo thật lớn truyền tới cánh tay mình. Nó đến từ cây chùy trong tay đối phương, dù gã mượn dùng lực lượng nổ mạnh, cũng chỉ có thể làm cho lưỡi chùy kia chếch đi một chút, chuyển dời lực lượng xuống mặt đất bên cạnh, mà không thể tránh thoát hoàn toàn.
Lực lượng ma sát trực tiếp đánh bay Ngô Thường Long ra ngoài.
“Bành”, sau tiếng nổ mạnh, mặt đất bị đánh xuống, tạo thành một hố sâu!
Trần Hàn kinh ngạc, tiếng nổ mạnh truyền tới quá bất ngờ, khiến gã không thể phòng bị được, lực lượng đang ngưng tụ trên tay bị đánh chệch đi.
Nhưng, tình huống này cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Tốc độ của gã rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giơ nắm tay lên, hung hăng đánh về phía Hoa Hải Liệt, lại đang tiếp tục vẽ.
Chết! !
Hoa Hải Liệt lại vẽ ra dáng vẻ Trần Hàn, lần này, gã dứt khoát chém một bút về phía cổ.
“Phanh” một tiếng, nắm tay cấp tốc phóng đại trong mắt Hoa Hải Liệt.
Ngay sau đó là va chạm kịch liệt và đau đớn, tại khoảnh khắc đó, trong óc gã là một mảnh trống rỗng, thân thể bay ngược ra ngoài, như cái bao vải rách, ngã nhào về phía sau, dừng ngay đằng trước chân một vị giáo úy.
Trần Hàn kinh ngạc, đối phương không ngăn cản công kích kia sao?
Hay… năng lực của đối phương cùng loại với chuyển dời thương tổn, và đối phương cố ý làm vậy để hấp thu rồi làm thương tổn gã?
Hoặc… hiện tại gã đã rơi vào trong ảo giác rồi?
Không đúng, gã đang kích hoạt trạng thái Tu La, tuyệt đối sẽ không bị ảo giác ảnh hưởng... .
Nhưng nếu như vậy... thì chuyện gã chỉ đánh ra một quyền đơn giản đã đánh bay được người kia, là loại tình huống gì? !
Trần Hàn cũng bất chấp nghĩ nhiều thêm nữa, rất nhanh gã lại đuổi theo đối phương, không để ý tới những người khác ngăn trở.
Với gã, nhân vật cấp đội trưởng rất nguy hiểm, phải toàn lực ứng phó, khiến cho đối phương hoàn toàn mất sức chiến đấu lại nói sau.
Và như vậy, không đợi Hoa Hải Liệt đứng lên, bóng dáng giống hệt con cự thú kia lại đuổi tới trước mặt, trực tiếp túm lấy tóc gã, hung hăng tát cho một cái.
Tuy thủ thế của Trần Hàn rất tàn nhẫn, nhưng công kích đáng ra vẫn giữ lại vài phần lực lượng.
Dù như thế, Hoa Hải Liệt vẫn bị một tát này đánh ra một dấu tay đỏ tươi trên mặt, khóe môi đầy máu, cụm tóc bị túm vừa nãy cũng đứt mất một lọn.
Chuyện gì vậy? Vẫn không phản kháng? !
Trần Hàn lại liên tiếp tát thêm mấy cái, và càng đánh càng thêm kinh hãi.
Ở trong tay gã, đối phương chỉ như một trảm khư giả hình thái thứ hai bình thường, thậm chí còn như một con rối, không có khả năng chống cự.
Rống!
Đột nhiên, Hoa Hải Liệt không chịu nổi nỗi nhục nhã này, lập tức phát ra một tiếng rống giận.
Gã đã tiến vào đến trạng thái khư lực cực hạn, khư lực cả người bạo động.
Tiếng rít gào nào dọa cho Trần Hàn sợ tới mức nhảy dựng lên, gã trực tiếp chém mạnh một quyền vào gáy đối phương.
Cứ làm cho tên này hôn mê đi, kiểu gì cũng an toàn hơn một chút?
Hoa Hải Liệt đã tiến vào trạng thái khư lực cực hạn, còn muốn phản kháng, nhưng cánh tay vừa nâng lên, đã bị nắm tay của đối phương đánh trúng. Một quyền nọ mạnh mẽ đến mức, kéo theo cả cánh tay của gã, cùng đánh thẳng lên đầu gã.
Va chạm kịch liệt kèm theo đau đớn khó nhịn cùng lúc ập tới, chỉ trong khoảnh khắc đã làm đầu óc Hoa Hải Liệt chập mạch.
Trần Hàn không dám đánh thêm nữa, đã vội vàng túm lấy đối phương, kéo đến trước mặt Hứa Thâm, rồi ném kẻ địch thê thảm như con chó chết xuống dưới chân hắn.
Không cần biết đối phương sở hữu loại năng lực gì, ít nhất là trước mắt, người này đã bị gã đánh thành con chó chết rồi.
Cũng coi như gã đã "Miễn cưỡng" hoàn thành mệnh lệnh của Hứa Thâm.
Cả quá trình này chỉ tốn có mười mấy giây.
Trần Hàn giải trừ trạng thái Tu La, nhưng trong ánh mắt vẫn đầy cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu, cũng như bất cứ lúc nào cũng có thể triệt tiêu thứ năng lực quỷ dị nào đó chưa biết rõ, sẽ tập kích tới.
Nhưng có vẻ như chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Ba vị đội viên đi theo Hoa Hải Liệt đến đây, cũng ngơ ngác chứng kiến một màn này.
Vị đội trưởng có thể dễ dàng vẽ ra một bức tranh có cả ngàn người, vậy mà đảo mắt một cái đã bị đánh thành chó chết rồi???
Vị quan quân này thật khủng khiếp!
Ngô Thường Long ngồi dậy từ dưới mặt đất, đưa mắt nhìn số lượng hình thái thứ hai đông đảo đang bao vây chung quanh, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu đội trưởng không thể giải quyết được Hứa Thâm, năng lực của gã lại bị Hứa Thâm khắc chế, khẳng định cả đám bọn họ không thể phá vòng vây rời khỏi nơi này rồi. Cũng tương đương với, đội trưởng bị thua, bọn họ xong đời.
Hứa Thâm dùng chân đạp vào đầu Hoa Hải Liệt vài cái, lại dẫm lên vành tai đối phương, nhay nhay vài lần.
Đôi giày nhay xuống mặt đất, đã gọi tỉnh Hoa Hải Liệt.
"Hiện anh đến đây tâm sự đi." Hứa Thâm nói.
Hoa Hải Liệt vừa tỉnh táo lại, đã nhìn thấy đôi giày trên mặt mình, trong phút chốc khí huyết trào ngược lên trên, suýt nữa thì tức đến hôn mê.
Gã rống giận một tiếng, lại muốn đứng lên, nhưng đột nhiên bàn chân trên đầu gã vừa tăng thêm sức lực, tựa như đóng một cái đinh trên đầu con lươn, mặc kệ thân thể gã không ngừng vặn vẹo muốn bò dậy, nhưng cái đầu vẫn bị gắt gao ấn xuống.
(Người ta đóng đinh trên đầu con lươn để dễ dàng làm thịt nó)
"Đừng lộn xộn, cái cổ sẽ đứt đó." Hứa Thâm có lòng tốt nhắc nhở một tiếng.
Hoa Hải Liệt vô cùng kinh hãi, bởi vì chiếc giày đang dẫm lên đầu gã, ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đạp nát cái đầu kia.
Quan trọng nhất là, gã không phải năng lực giả hệ trọng cấu.
Đúng là sau khi phát động năng lực, gã cũng có thể nắm giữ một bộ phận năng lực của hệ trọng cấu, đó là chữa trị, như vẽ ra cánh tay, tạm thời thay thế cánh tay của chính mình.
Nhưng... Một khi cái đầu bạo liệt, sẽ tử vong trong nháy mắt.
Bản chất hoàn toàn khác với hệ trọng cấu.
"Chết! !" Bàn tay Hoa Hải Liệt sờ soạng một hồi, bỗng nhiên lại lấy ra một mảnh giấy từ trong lòng.
Trên mảnh giấy nọ là hình ảnh của Hứa Thâm, đây là khi Hứa Thâm tham gia tranh cử, Hoa Hải Liệt đã lén lút vẽ nó lại, bức tranh này cực kỳ tinh tế, sinh động như ảnh chụp.
Mà bức tranh càng tinh tế, lại có nghĩa là gã có thể phát động ra năng lực càng thêm khủng bố.