Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 694 - Chương 694. Chuyên Chế Tới Không Thực Tế!

Chương 694. Chuyên Chế Tới Không Thực Tế! Chương 694. Chuyên Chế Tới Không Thực Tế!

Nếu Giáo hoàng Hứa Thâm có thời thời khắc khắc khống chế con khư cấp A này, thì không cần biết hắn có phải quân vương hay không, vẫn có thể làm cho địa vị của giáo hội Hắc Quang tăng lên tới một trình độ mà hiện tại khó có thể với đến được.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua vài món khư binh vừa rơi xuống mặt đất. Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, sợi khư bắn ra, cuốn chúng nó vào tay.

Hắn không cẩn thận kiểm tra những thứ này, mà ngẩng đầu, lướt mắt nhìn những giáo úy còn sót lại xung quanh.

"Ai có thể quản lý công việc nội bộ? Và kế hoạch mai phục này là người nào trong nhóm các người nghĩ ra?" Trong gian phòng im phăng phắc, chỉ còn lại giọng nói của Hứa Thâm đang quanh quẩn khắp nơi, một mảnh tĩnh mịch.

Giờ khắc này, trên người Hứa Thâm mangg theo một loại khí thế uy nghiêm khó tả, thậm chí còn khiến cho đám người một nhà như Lâm Hiểu, Phùng Thanh nhận thấy được một loại cảm giác áp lực tới đáng sợ, ép cho bọn họ không dám thở mạnh.

Sau khi ánh mắt đầy nguy hiểm của Hứa Thâm quét qua một vòng, rất nhanh, đám đông giáo úy bên kia đã không thể thừa nhận nổi, tầm mắt của bọn họ lập tức chuyển đến trên người vị giáo úy từng cười dài lúc trước, cũng là người đã rơi thẳng vào ngây dại ngay từ khoảnh khắc đám người Hứa Thâm xuất hiện ở nơi này.

Mãi cho đến lúc ấy, đối phương mới chợt phục hồi lại tinh thần, toàn thân không ngừng run rẩy.

"Là anh sao?" Hứa Thâm nhìn thẳng về phía đối phương: "Ai dạy cho anh?"

Vị giáo úy nọ có cảm giác yết hầu của mình đã bị ai đó bóp nghẹt lại, mang đến cảm giác không thể thở nổi. Gã cất giọng, sợi hãi tới lắp bắp: "Không, không ai dạy tôi, tôi cũng chỉ là nghe được thuộc hạ truyền đến tin tức, nói khu Hắc Quang bên kia..."

"Anh là người của Dạ Thử Vương?" Hứa Thâm cắt ngang lời nói của gã.

Thân thể giáo úy nọ chợt trở nên cứng đờ.

"Hãy nguyện trung thành với ta, hãy tiến đến quỳ xuống tuyên thệ, nếu ngỗ nghịch với ta, các ngươi sẽ nhận lấy cái chết tại chỗ!" Hứa Thâm không tiếp tục ép hỏi đối phương thêm nữa, hắn lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía những giáo úy khác.

Những giáo úy khác vừa nghe nói như vậy, sắc mặt đều biến đổi, cả đám người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh, đã có giáo úy dẫn đầu bước ra, quỳ rạp xuống trước mặt Hứa Thâm.

"Tôi nguyện quy hàng, thề sống chết đi theo ngài!"

Có người đầu tiên, đương nhiên sẽ có người thứ hai.

Và rất nhanh, đã lục tục có giáo úy bước ra.

Trong nháy mắt, trong 21 vị giáo úy thì có tới 18 người đã quỳ xuống trước mặt Hứa Thâm, bao gồm cả vị giáo úy từng bày mưu tính kế kia.

Chỉ còn lại ba người khác, khẽ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả nhóm đều cắn răng đứng nguyên tại chỗ, không hé răng nửa lời.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn ba người bọn họ một cái. Dường như một người trong số đó cảm nhận được sát ý lặng lẽ dâng lên trong đáy mắt Hứa Thâm, gã vội vàng nói: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không phản bội điện hạ... ."

"Trong tay ta có Kim Nghĩ Lệnh, nghe lệnh ta, cũng tương đương với nghe lệnh điện hạ, sao lại tính là phản bội được?" Hứa Thâm bình tĩnh nói.

Giáo úy kia nghe vậy, lập tức bày ra dáng vẻ giật mình tỉnh ngộ, rồi vội vàng chạy tới: "Tôi nguyện quy thuận..."

Nhưng gã vừa lên tiếng, đột nhiên thân thể dừng lại, vội vàng trốn tránh.

Chỉ thấy mấy sợi xiềng xích vừa bắn mạnh ra ngoài, như những con độc xà màu đen sắc nhọn, nhanh chóng lướt qua không trung, trực tiếp lao tới tiếp cận đối phương, mau lẹ như điện xẹt.

Giáo úy nọ chật vật né tránh, trong lòng vô cùng kinh hãi, vội vàng hô to: "Tôi nguyện quy..."

Hứa Thâm không trả lời, chỉ lạnh lùng vung tay lên.

Trần Hàn hiểu ý, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực, lần thứ sáu này lại trốn không thoát rồi. Gã vốn tưởng rằng Lý Thiên Chiêu bị con khư cấp A kia giết chết, thì bản thân có thể tiết kiệm được một chút sức lực, kết quả...

Sưu!

Trần Hàn không nghĩ nhiều nữa, gã lập tức hóa thân Tu La, lao ra ngoài, trong nháy mắt đã tát cho giáo úy đang chạy trốn kia một cái, té lăn xuống đất.

Phải biết rằng, các phương diện tố chất thân thể của năng lực giả hệ cường công gần như đều tăng gấp đôi hình thái thứ hai thông thường, lại cộng thêm đặc tính của trạng thái Tu La, chính là khả năng miễn nhiễm và tăng phúc siêu cường khiến cho gã có thể đạt tới trình độ nghiền áp những trảm khư giả hình thái thứ hai khác.

Chẳng nói đâu xa, ở trước mặt Trần Hàn, kể cả Hoa Hải Liệt vốn là đội trưởng phiên đội bốn, cũng bị đánh tới bời, không có lực hoàn thủ, năng lực bị áp chế nghiêm trọng.

Chuyên chế tới không thực tế! (Từ chuyên chế = độc đoán nhé, tại nghe chuyên chế nó vần hơn ^^!)

Trần Hàn đã áp chế xong một người, lại lao về phía hai vị giáo úy khác, hai người này cũng lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng cầu xin tha thứ, đồng thời tránh né Trần Hàn truy kích, nhưng rất nhanh, một người đã bị Trần Hàn đuổi kịp, đánh cho một quyền quật ngã.

Một người trong đó cũng là hệ cường công, thân pháp linh hoạt, nhưng chẳng trốn được quá xa, bỗng nhiên lại đứng sững sờ tại chỗ, bị Trần Hàn đuổi theo, tát cho một cái, lăn quay ra đất.

Là ác mộng của Mộng giáo chủ.

"Ở trước mặt ta đừng có đùa giỡn quá nhiều tiểu xảo, ta không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu." Hứa Thâm vung tay lên, ra hiệu cho Đỗ Minh xử lý.

Xử lý chứ không phải gạt bỏ, nghĩa là "Lợi dụng" bọn họ một cách hợp lý.

Nghe được lời nói của Hứa Thâm, trong mắt ba người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, đồng thời từ tận đáy lòng cũng vô cùng hối hận.

Vốn dĩ bọn họ ôm trong lòng một chút tâm tư nhỏ, muốn mượn cơ hội này biểu hiện ra bản thân trung thành với Nghĩ Hậu điện hạ, cố gắng tranh thủ một chút coi trọng của Hứa Thâm, từ đó lăn lộn trong đoàn thể này càng tốt hơn.

Kết quả lại là tự mình hại mình.

"Tôi biết sai rồi, xin hãy tha cho chúng tôi..."

Ba người vội vàng cầu xin tha thứ, nhưng đã bị Đỗ Minh cùng những người khác lôi kéo đi xuống.

Người khác nhìn thấy Hứa Thâm lãnh khốc vô tình như thế, sắc mặt đều thoáng biến hóa, bao gồm cả đám đông giáo úy bên cạnh Trần Hàn, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng, nỗi sợ hãi với Hứa Thâm càng sâu hơn vài phần.

Đát đát đát!

Đúng vào lúc này, từ bên ngoài chợt truyền đến âm thanh của thật nhiều bước chân đang lại gần.

Bình Luận (0)
Comment