Trong lòng Lý Thiên Chiêu hoảng sợ vô cùng. Lúc này, gã cũng không đủ thời gian và tâm tư để tự hỏi, vì sao bên cạnh những người này lại có khư cấp A.
Theo năng lực kéo dài, ánh mắt nghiền ngẫm của Hắc Tuyết đã xảy ra một chút biến hóa.
Trong đôi mắt của cô lộ ra một tia quang mang nóng cháy, ánh mắt kia giống hệt lúc ban đầu khi đối xử với Hứa Thâm.
Thực đáng yêu... nha!
Thật giống ca ca…!
Vậy cho anh trở thành vật thay thế cho ca ca đi!
Bỗng nhiên mái tóc của Hắc Tuyết phát sinh bạo động, từ đằng sau cái đầu cực lớn nọ, kéo dài ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã vây quanh Lý Thiên Chiêu.
Lý Thiên Chiêu giật mình, mái tóc đen nọ hoàn toàn ngăn cách gã với thế giới bên ngoài, hiện giờ, ở trước mắt gã chỉ còn lại hình ảnh duy nhất chính là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, cực lớn mà trắng như tuyết này thôi.
Chỉ khác là vẻ hiền hòa trên khuôn mặt nọ đã biến thành một loại khát vọng nào đó, còn ánh mắt kia toát ra biểu cảm... Cực độ tham lam! !
Vì sao vẫn không... Buông tha cho ta?
Sau khi thân thể Lý Thiên Chiêu bị túm lại thật gần, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với cái miệng kỳ quái tựa như được may lại bằng vô số sợi tóc đen kia, bỗng nhiên gã lại bừng tỉnh, hàn khí từ sau lưng xông thẳng tới khắp nơi trên thân thể, cả người nổi đầy da gà.
Đột nhiên gã ý thức được chính mình đã phạm phải sai lầm trí mạng rồi!
Cảm xúc của khư vốn... dị dạng! !
Đừng mà! !
Lý Thiên Chiêu hoảng sợ, vội vàng chuyển hoán năng lực, ghét...
Phốc!
Máu tươi văng tung ra.
Từ bên trong mái tóc dài màu đen thẩm thấu ra ngoài.
Hứa Thâm nhíu mày, hắn hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một giọt máu tươi rơi xuống, vừa vặn đáp xuống chóp mũi của hắn.
Thứ mùi này…
Hứa Thâm đưa tay sờ một cái theo bản năng, sau đó, hướng ánh mắt nhìn về phía mái tóc đen đang không ngừng rung động kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ánh mắt hắn phát lạnh, âm trầm nói: "Em đang làm cái gì vậy? !"
Hắc Tuyết đang điều khiển mái tóc vây quanh đầu, không ngừng lắc lư, bỗng nhiên nghe được âm thanh thoáng hiện một chút phẫn nộ của Hứa Thâm, mới đột nhiên tạm dừng lại.
Ngay sau đó, mái tóc đen buông lỏng ra, mấy thứ vật phẩm bên trong tùy tiện rơi xuống dưới.
Đó là một bộ quân trang rách nát và chiến giáp, cũng là những thứ lúc trước Lý Thiên Chiêu từng mặc.
Gương mặt cực lớn của Hắc Tuyết lộ ra vẻ ủy khuất và sợ hãi: "Em… em không cẩn thận liền..."
"Anh không bảo em ăn luôn hắn!" Hứa Thâm phẫn nộ nói.
Hắc Tuyết cảm nhận được Hứa Thâm tức giận, gương mặt có vẻ cực kỳ ủy khuất, mái tóc đen chà xát quanh hai má, tựa như hai bàn tay nhỏ bé nhọn hoắt đang không ngừng xoa mặt, mang theo dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, cúi đầu nhận sai.
Đám người đang đứng trong đại sảnh màu bạc còn chưa kịp thích ứng với sự tồn tại của Hắc Tuyết, lại được chứng kiến một màn như vậy, đầu óc càng thêm khiếp sợ tới trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này đây, nhận thức trong lòng bọn họ đều có chút quay cuồng, hỗn loạn.
Đường đường là một con khư cấp A... lại bị một người quát mắng? !
Kể cả đám người Trần Hàn đang đứng bên cạnh Hứa Thâm, cũng trợn trừng tới lòi cả hai mắt, nhìn Hứa Thâm như xem một con quái vật.
Răn dạy khư cấp A… Chuyện này quá mức khủng bố rồi!
"Trở về!" Hứa Thâm ra lệnh cho Hắc Tuyết.
Lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn không thể hoàn toàn điều khiển được cô bé này?
Hắc Tuyết nghe được lời nói của Hứa Thâm, trong lòng có chút ủy khuất, nhưng tựa như cô ấy cũng biết mình đã làm sai rồi, cho nên không nói gì cả, chỉ là đôi mắt đầy trông mong vẫn liếc qua Hứa Thâm một cái, cho tới khi nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Hứa Thâm, trong lòng mới biết, lần này mình thật sự chọc cho ca ca tức giận rồi.
"Vậy... Hắc Tuyết trở về đây, ca ca, anh đừng tức giận mà." Hắc Tuyết ủy khuất nói.
Hứa Thâm không hé răng.
Thân thể Hắc Tuyết dần dần biến mất, cô ấy đã bước vào tầng sâu trong Khư giới.
Một lọn tóc đen cuối cùng còn sót lại, thật linh hoạt tựa như một cánh tay nhỏ bé, đưa vài món khư binh tới trước mặt Hứa Thâm, sau đó cũng biến mất không thấy.
Hắc Tuyết rời đi, áp lực không khí đang bao phủ trong đại sảnh quả trứng màu bạc, cũng theo đó mà biến mất. Trong lòng tất cả mọi người dâng lên một loại cảm giác nhẹ nhóm như vừa trút được gánh nặng, hệt như bản thân vừa từ trong biển sâu, hít thở không thông, được trồi lên mặt biển.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt mọi người lại lại dừng ở trên người Hứa Thâm.
Hắn lại cứng rằn ra lệnh cho một tồn tại hùng mạnh như khư cấp A...
Đúng là trước đây chưa từng được gặp mà!
Trong lòng đám người Trần Hàn rung động vô cùng.
Nói thật, tại một thời khắc này, thậm chí bọn họ còn hoài nghi, có phải Hứa Thâm đã trở thành quân vương hay không, và những gì hắn biểu hiện ra lúc này, hoàn toàn là che giấu lực lượng.
Nếu không, làm sao có thể giải thích được chuyện vừa rồi? Làm sao Hứa Thâm có thể ra lệnh cho khư thú cấp A?
Thậm chí là quát mắng.
Nhưng … kể cả quân vương cũng không dám ngạo mạn đến thế đâu.
Đúng là trên thực tế cũng có khá nhiều ví dụ cho thấy nhân loại đủ khả năng bắt khư thú phục tùng mình, nhưng những con khư thú ấy đều là khư cấp thấp, phổ biến là cấp D và cấp E.
Cấp C đã rất hiếm thấy.
Như thú cưỡi của Nghĩ Hậu có thể xem như một trường hợp đặc biệt, chưa chắc những quân vương khác đã có được.
Nếu Hứa Thâm chỉ vẻn vẹn là hình thái thứ hai... thế thì hắn biến thái tới quá đáng rồi.
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hứa Thâm đều trở nên sợ hãi, còn ngấm ngầm có ý kính nể và hoảng hốt thật sâu.
Nhóm thân vệ, đám người Phùng Thanh, Lâm Hiểu đều trợn mắt há hốc mồm, kể cả Lâu Hải Âm cũng có chút ngây người. Đám tiểu tinh linh bên người cô đều trốn ra sau lưng, nhẹ nhàng run rẩy, chúng nó không ngừng thấp giọng kể cho cô nghe những lời nói không sao hiểu nổi, hoặc là những lời nói mà chính bản thân cô, trong khoảnh khắc này, hoàn toàn không thể nghe vào tai được.
Chỉ có nhóm giáo chủ, mấy người Tiết Môi vẫn duy trì được bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Lúc trước, bọn họ từng chứng kiến Hứa Thâm dựa vào con khư cấp A này chém giết Liễu Tích Xuyên, nhưng ngay cả bọn họ cũng hoàn toàn không nghĩ tới con khư này vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Thâm.
Xem ra giữa cả hai đã tồn tại một mối quan hệ khá lâu dài rồi...