Giáo úy nọ tiến lên, mỉm cười nói: "Phùng Thanh, vốn là thân vệ phiên đội hai, hiện giờ được phân phối đến phiên đội sáu... Hẳn là lúc này đội trưởng của các anh, cùng nhóm giáo úy khu Hắc Quang, bao gồm cả Trần Hàn đã bị các anh bắt được, đang ở bên ngoài căn cứ? Hay là bọn họ đang chuẩn bị lẻn vào đây rồi?"
Con ngươi Phùng Thanh thoáng co rụt lại, gã lập tức hướng ánh mắt kinh hãi nhìn đối phương.
Thân phận của gã bị nhận ra cũng thôi, những vì sao tất cả kế hoạch của bọn họ cũng bị đối phương nhìn thấu cả rồi?
"Ừm, để tôi nghĩ xem nào, bọn họ giao một thứ quan trọng như Kim Nghĩ Lệnh chính phẩm cho anh, hẳn là dự định để anh tới kiềm chế tôi, kéo dài thời gian... Và nếu bọn họ muốn lẻn vào nơi này, phỏng chừng sẽ tiến công về phía bốn khẩu pháo Khư Thần trước tiên nhỉ?" Lý Thiên Chiêu cười nói.
Sắc mặt Phùng Thanh trở nên cực kỳ khó coi.
"Vậy thì đáng tiếc quá." Lý Thiên Chiêu nhận được đáp án từ trên mặt Phùng Thanh, nụ cười trên môi càng thêm hớn hở: "Đã bao giờ anh được chứng kiến hình ảnh cả bốn khẩu pháo Khư Thần cùng lúc bắn ra chưa?"
Phùng Thanh giật mình
Oanh! !
Gần như ngay tại khoảnh khắc Lý Thiên Chiêu vừa dứt lời, một tiếng nổ vang kịch liệt mang theo chấn động đã từ phương xa truyền đến.
Mặt đất rung chuyển tựa như vừa sinh ra một cơn địa chấn, lập tức lan truyền tới tận nơi này. Cả Khư giới lần hiện thực đều đang lắc lư, đại sảnh bên trong quả trứng màu bạc cũng rung động theo.
Thông qua mặt đất dưới lòng bàn chân, Phùng Thanh có thể cảm nhận được lực lương trùng kích của vụ nổ mạnh kia đáng sợ tới mức nào.
Bốn khẩu pháo Khư Thần đồng thời bắn ra. ... Sợ rẳng cả Hứa Thâm cũng không thể ngăn cản nổi!
Nghĩ đến đây, Phùng Thanh lạnh toát cả người, gã lập tức muốn xoay người đánh bất ngờ để thoát thân rời đi, nhưng ngay trong khoảnh khắc, thân thể xoay chuyển, gã mới phát hiện ra, con đường sau lưng mình đã bị phong tỏa.
Đám giáo úy chung quanh hoặc là cười lạnh, hoặc là hờ hững, nhưng tất cả đều lộ ra ánh mắt khinh thường nhìn bọn họ, tựa như đang nhìn chằm chằm vào những con chim nhỏ trong lồng!
"Nghe nói đội trưởng phiên đội sáu, người đã đánh bại Trần Hàn kia, có thể ngạnh kháng pháo Khư Thần, không biết hiện giờ, khi bốn khẩu cùng lúc bắn ra, hắn có thể chịu đựng được hay không..." Lý Thiên Chiêu nâng tay, cô gái mặc quân trang bên cạnh gã, lập tức chuyển qua một cái kính Khư Nhãn, một loại dụng cụ có hiệu quả gấp tám lần tấm kính trên súng bắn tỉa.
Chẳng qua cái gương này cũng là sản phẩm được kết hợp giữa máu thịt và khoa học kỹ thuật, tạo hình của nó giống hệt một viên nhãn cầu còn dính tơ máu, đang nhẹ nhàng chuyển động.
Ngay khi Lý Thiên Chiêu cầm lấy nó và đặt ngay lên con mắt của mình, những tơ máu ướt sũng kia cũng bám lên mặt gã, tựa như những con đỉa đang hấp thu máu tươi.
Lý Thiên Chiêu nhìn qua phương hướng nổ mạnh, chỉ thấy được một mảnh bụi bặm mịt mù.
Cùng lúc đó, bốn luồng quang mang chói mắt lại tiếp tục tụ tập.
Bốn pháo cùng bắn, phát thứ hai!
Lý Thiên Chiêu không tin có người sẽ sống sót được dưới dạng oanh tạc này.
Nếu có thể, gã nguyện ý quỳ xuống gọi đối phương một tiếng “Ba ba”.
"Thống soái!"
Nhưng đột nhiên, một âm thanh thoáng lộ ra một chút khiếp sợ vang lên, cắt ngang tâm trạng thưởng thức của Lý Thiên Chiêu.
Lý Thiên Chiêu nhíu mày, lập tức gỡ kính Khư Nhãn xuống, nhìn về phía giáo úy kia.
"Khí tức sinh mệnh... Không, không có giảm bớt!" Dường như vị giáo úy kia đã nhìn thấy một thứ gì đó khiến cho bản thân không thể tin nổi, gã run rẩy nói.
Đây là tin tức gã nhận được thông qua quá trình vận dụng năng lực dò xét, gần như không thể phạm sai lầm.
Lý Thiên Chiêu khẽ giật mình.
Ngay sau đó, đột nhiên ở giữa bầu trời phía trên đại sảnh quả trứng màu bạc, chợt xuất hiện một cái bóng màu đen khủng bố.
Cái bóng này nhìn rất giống một cục lông tản ra khí tức kinh người. Bỗng nhiên từng sợi tóc lông tóc phía trên cái bóng ấy, ngưng tụ lại, tựa như những thanh trường thương bị kéo dài ra ngoài, xuyên thủng khắp nơi trên mặt đất xung quanh đại sảnh, rồi cắm rễ trên mặt đất giống như những cái chân nhện.
Vị trí trung ương của những sợi tóc này, đã ngưng kết ra một cái đầu cực lớn, trắng như tuyết mà xinh đẹp.
Ở phía dưới cái đầu cực lớn nọ, là một mái tóc dài màu đen, được cuộn lại thành cục tròn tròn. Lúc này, những sợi tóc nọ chợt trở nên mềm mại, rồi xõa tung ra, để lộ thật nhiều bóng người ở bên trong.
Hứa Thâm chậm rãi bước ra, ánh mắt lướt tới, nhìn thấy đa phần những con người xung quanh đều đang trợn mắt há hốc mồm, tràn đầy kinh ngạc.
"Hắn chính là Lý Thiên Chiêu?" Hứa Thâm hỏi Trần Hàn đang đứng bên người. Lúc này, trong ánh mắt của đối phương còn nguyên vẹn vẻ khiếp sợ, và cái miệng hồi lâu vẫn chưa khép lại được.
Trần Hàn đang ngẩn người, chợt nghe thấy lời nói của Hứa Thâm, mới giật mình tỉnh lại, vội vàng nói: "Là… là hắn."
"Được." Hứa Thâm hơi ngẩng đầu nhìn tới.
Với những mục tiêu còn chưa rõ năng lực là gì, hắn luôn lựa chọn ổn thỏa là chủ, huống chi Hắc Tuyết đã hiển lộ, càng không cần hắn phải tự mình ra tay.
"Giúp anh xiên hắn tới đây, tựa như cây nho vậy." Hứa Thâm nhẹ nhàng nói.
"Ừm được." Hắc Tuyết tỏ ra khá thích thú và vui vẻ, chẳng mấy khi cô ấy được ra ngoài hoạt động mà, hơn nữa, cùng chơi đùa với những món đồ ăn vặt ngon miệng này, cũng giống như bản thân vừa rơi vào một đống đồ ăn vặt vậy, đương nhiên phải vui sướng rồi.
Sưu!
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng như cô nữ sinh nhà bên, nhưng ngay trong khoảnh khắc âm thanh rơi xuống, một lọn tóc dài màu đen lập tức bắn nhanh ra ngoài.
Mau chuẩn ngoan!
Chỉ trong chớp mắt, những sợi tóc ấy đã lao thẳng qua khoảng cách hơn mười mét, đâm mạnh tới trước mắt Lý Thiên Chiêu.
Lý Thiên Chiêu hoảng sợ, vội vàng phát động năng lực.
Cảm xúc!
Từ bi! !
Ánh mắt vốn đang cân nhắc của Hắc Tuyết thoáng xuất hiện một chút biến hóa. Thanh trường mâu do mái tóc dài màu đen ngưng kết mà thành cũng lệch đi một chút. Ban đầu, cô ấy định đâm xuyên qua khoang bụng, lại chuyển thành chọc về phía cánh tay.
Chờ sau khi chọc thủng một lỗ trên cánh tay, cô ấy lại muốn lôi kéo Lý Thiên Chiêu đi tới.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, Lý Thiên Chiêu lại chuyển đổi năng lực.
Cảm xúc, yêu say đắm! !
Hai mắt Lý Thiên Chiêu trở nên đỏ bừng, gã đã tiến vào đến trạng thái khư lực cực hạn, muốn dốc hết toàn lực chống cự đối phương.
Ngay trong nháy mắt, năng lực đã phóng xạ ra ngoài!
Trước mắt gã chính là một con khư cấp A... Nhất định phải thoát ra được!