Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 691 - Chương 691. Bên Trong Căn Cứ Quân Sự…

Chương 691. Bên Trong Căn Cứ Quân Sự… Chương 691. Bên Trong Căn Cứ Quân Sự…

"Anh tạm thời đảm nhiệm chức đội trưởng lâm thời." Hứa Thâm lấy ra một tấm Kim Nghĩ Lệnh đưa cho Phùng Thanh, rồi mở miệng phân phó: "Dẫn theo mấy người bọn họ, thông báo cho quân đồn trú bên trong rằng anh phụng mệnh điện hạ mà đến, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ."

Phùng Thanh tiếp nhận tấm lệnh bài màu vàng ấy, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, cực kỳ kinh ngạc.

Không nghĩ tới Hứa Thâm lại tin tưởng mình như thế.

Lúc trước, gã chính là người từng tranh đoạt chức vị đội trưởng này với Hứa Thâm, vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị hắn dần dần gạt ra bên ngoài…

"Vâng." Gã vội vàng đáp ứng, rồi nhanh chóng chọn ra ba vị thân vệ vốn thuộc về phiên đội bốn, lại bảo hai giáo úy khác ngụy trang thành thân vệ, phối hợp với mình.

Làm xong những chuyện này, đội ngũ tạm thời bọn họ dẫn đầu xuất phát.

Không bao lâu sau, đám người Phùng Thanh đã kết nối được liên lạc cùng quân đồn trú.

Cánh cửa lớn của quân khu nhanh chóng rộng mở, cho bọn họ đi qua.

"Đi thôi." Hứa Thâm nhảy khỏi xe vũ trang, suất lĩnh mọi người từ một sườn khác, xuất phát.

Thấy Hứa Thâm tự mình mang đội, sự tin tưởng trong lòng mọi người được tăng cường thêm rất nhiều, càng không có một chút oán niệm nào.

Lâu Hải Âm suất lĩnh mấy năng lực giả hệ cảm giác thời thời khắc khắc đều thông qua dụng cụ truyền tin, truyền tình báo quay lại, hơn nữa, trong nhóm bọn họ có một cô gái vốn là thủ hạ dưới tay Hoa Hải Liệt trong phiên đội bốn, cũng là người lúc trước từng thăm dò bang Bạch Trú.

Ngoại trừ cảm nhận siêu khoảng cách, cô gái này còn có thể cho mọi người dùng chung tầm nhìn với mình.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho năng lực của cô ấy rất phù hợp với Hoa Hải Liệt.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, năng lực hệ cảm giác này không đủ sâu, bởi vậy tầm nhìn của cô ấy mới bị năng lực như "Mặt nạ" mê hoặc, từ đó cung cấp tình báo sai lầm.

Nhưng cộng hưởng tầm nhìn cũng là đặc tính hiếm có.

Lúc này, mấy năng lực giả hệ cảm giác khác được năng lực của cô ấy điều động, đều có thể cộng hưởng những tình báo mà mình cảm nhận được đi tới.

Ngay một khắc đám người Phùng Thanh được mời bước vào căn cứ kia, đám người Hứa Thâm cũng từ một sườn khác tiềm hành tiếp cận.

Bộ chỉ huy căn cứ giống một quả trứng màu bạc cực lớn, chiếm cứ ở ngay vị trí trung ương nơi này.

Đám người Phùng Thanh trở thành khách quý, được mời vào trong đại sảnh của quả trứng màu bạc nọ.

Nơi này cũng không nghiêm mật, kỷ luật, đơn điệu và cứng nhắc như những bộ chỉ huy quân sự bình thường, ngược lại, nó được xây dựng tựa như một dãy hào trạch đình viện. Ở bên trong, ngoại trừ một vài vị giáo úy mặc quân trang, còn có không ít quân kỹ quần áo lõa lồ nữa.

Tại vị trí cao nhất nơi này, Lý Thiên Chiêu, một người đàn ông ngoài bốn mươi, đang nằm nghiêng trên chiếc ghế dài được bao trùm bởi một tấm da thú mềm mại, vẻ mặt lười biếng, nhưng thi thoảng khóe mắt gã sẽ mang theo vài phần bễ nghễ, nhìn xuống phía dưới.

Ban đầu Phùng Thanh còn muốn tử tế biểu hiện một phen, nhưng ngay khi gã từ bên ngoài tiến vào trong đại sảnh chính giữa quả trứng màu bạc nọ, liền cảm nhận được từng đôi mắt bao hàm đủ các loại ý nghĩa, chăm chú nhìn lên người mình..

Ánh mắt gã khẽ lướt qua bọn họ.

Có tới 21 vị hình thái thứ hai đang có mặt ở đây.

Nếu đôi bên bùng nổ đại chiến, có vẻ như chỉ trong nháy mắt, bọn họ sẽ một lần nuốt hết nhóm người bên mình, thậm chí mấy người Phùng Thanh còn không kịp đợi cho đến lúc Hứa Thâm ra tay.

Giờ khắc này, bỗng nhiên Phùng Thanh có cảm giác, khi Hứa Thâm không ở bên cạnh mình, áp lực bên ngoài đè lên người gã, lại lớn lao đến vậy.

May mắn, gã cũng là thân vệ của Nghĩ Hậu, đã chứng kiến nhiều sóng to gió lớn, bởi vậy từ đầu đến cuối, vẻ mặt vẫn cực kỳ trấn định, chỉ trong khoảnh khắc, gã thấy rõ số lượng địch quân, đáy mắt có xẹt qua một chút bất an cực kỳ ngắn ngủi.

Mà một chút bất an ấy, lại bị Lý Thiên Chiêu trên kia, tinh tế nắm bắt được.

Phải biết rằng, tuy tính tình của Lý Thiên Chiêu khá là lười nhác, nhưng ở thời điểm đối mặt với địch nhân, gã lại không có chút qua loa, cẩu thả nào, nếu không làm sao gã có thể một đường đi đến vị trí ngày hôm nay?

Khóe miệng Lý Thiên Chiêu thoáng nhếch lên một chút, như cười như không nói: "Người của phiên đội bốn sao?"

Vẻ mặt Phùng Thanh rất bình tĩnh, gã trực tiếp lấy ra Kim Nghĩ Lệnh: "Tôi phụng mệnh mà đến, điện hạ phân phó quân đồn trú các khu tới hợp tác với chúng tôi, tập nã dị đảng các khu, mong mọi người phối hợp."

Lý Thiên Chiêu hơi nhướng mày, lập tức ra hiệu cho giáo úy bên cạnh.

Giáo úy kia gật đầu, rồi tiến lên đi đến trước mặt Phùng Thanh, nâng tay, ra hiệu để gã giao Tướng Quân Lệnh cho mình.

Phùng Thanh nhíu mày, nói: "Quân lệnh này không thể giao cho người khác."

"Không để cho chúng tôi nghiệm chứng, làm sao có thể biết anh là thật hay giả?" Giáo úy này tức giận nói.

Phùng Thanh nhìn thấy ánh mắt thoáng hiện hung quang của gã, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn giao Kim Nghĩ Lệnh ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ dù sao thứ này cũng là hàng thật, cho bọn họ nghiệm chứng thì đã làm sao?

Giáo úy nọ nhận lấy quân lệnh, lập tức xoay người đưa tới trong tay Lý Thiên Chiêu.

Lý Thiên Chiêu tiện tay tiếp nhận tấm quân lệnh kia. Gã cầm nó lên đánh giá, rồi lật qua lật lại, cố gắng thể hiện ra bản thân không thèm quan tâm và vô cùng tùy ý. Điều này làm cho vẻ mặt Phùng Thanh thoáng âm trầm hơn vài phần.

"Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Kim Nghĩ Lệnh, thứ này được làm bằng vàng ròng sao? Hắc hắc, hẳn là có thể bán được không ít tiền." Lý Thiên Chiêu cười khẽ.

Trong mắt Phùng Thanh lập tức hiện ra vẻ giận dữ: "Đây là quân lệnh do điện hạ ban xuống, sao có thể bán đi?"

Lý Thiên Chiêu cười cười, rồi tiện tay giao Tướng Quân Lệnh cho một cô gái mặc quân trang đang ngồi phía sau mình, tiếp đó, gã liếc mắt nhìn về phía Phùng Thanh, trực tiếp quát mắng: "Lá gan của mấy người không nhỏ, dám đến quân bộ lừa gạt, ai cho các người gan chó này?"

Sắc mặt Phùng Thanh đột biến, gã cả giận nói: "Quân lệnh là thật, anh muốn vu khống sao? !"

Bỗng nhiên Phùng Thanh thấy hối hận, hối hận vì lẽ ra mình không nên giao Tướng Quân Lệnh ra ngoài, người ta nói giả thì chính là giả, gã có muốn phản kháng cũng không biết nên làm thế nào.

"Đúng, quân lệnh kia là thật, nhưng mấy người lại là giả." Lý Thiên Chiêu cười khẽ, chợt hất hất đầu với một vị giáo úy bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment