Nhưng dường như năng lực hệ trọng cấu của đối phương có chút biến dị, nó đã trở nên cực kỳ dũng mãnh, tới mức có thể tái sinh chỉ trong nháy mắt!
Kể cả phần cổ bị chặt đứt, ngay trong khoảnh khắc miệng vết thương xuất hiện, gã cũng có thể làm cho nó khép lại.
Có thể nói là bất tử!
Với loại năng lực này, dù vò nát gã, biến gã thành một đống thịt nát, gã cũng sẽ tái sinh trở lại cực nhanh.
Mà hiện tại, trong danh sách những người sở hữu năng lực khắc chế Hoa Hải Liệt, lại có thêm hai vị, Hứa Thâm và Trần Hàn.
Đều là những tồn tại có thể không đếm xỉa tới năng lực của gã.
"Nghe được không? Đợi lát nữa nhớ phải biểu hiện cho tốt, mới bớt chịu khổ." Đỗ Minh vỗ vỗ đầu Hoa Hải Liệt, như đang trong quá trình thuần dưỡng một con chó lớn.
Hoa Hải Liệt mang theo vẻ mặt khuất nhục, nhưng ở sâu trong đôi mắt vẫn cất giấu một tia phẫn hận. Vốn dĩ gã muốn quy thuận để cầu xin Hứa Thâm tha thứ, coi như không đạt được thân phận tương đương với những người khác thì ít nhất có thể ngồi nói chuyện.
Nhưng Hứa Thâm không thèm để ý tới gã.
Hiển nhiên, bức ảnh tuyệt sát lúc trước đã chọc giận Hứa Thâm rồi.
Mà loại tình huống đánh lén thất bại kia, vốn không nằm trong dự kiến của gã, gã cũng không biết nên xử lý tình huống này kiểu gì, trong lòng chỉ còn lại hối hận và oán hận mà thôi.
"Ừm?"
Đỗ Minh thấy Hoa Hải Liệt không phản ứng, lập tức nhướng mày.
Theo cái nhướng mày này, khí độc nhanh chóng thẩm thấu ra, mang theo độc tố ăn mòn. Rất nhanh đau đớn kịch liệt đã truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể Hoa Hải Liệt, có độc tố đến từ máu thịt, có độc tố đến từ thần kinh, trải rộng không bỏ sót.
Cũng có độc tố ảnh hưởng tới hàm răng, lỗ tai, dây thần kinh trên trán, phần cổ, trái tim, xương sống… Và những nơi này lại chính là khu vực khó có thể ngăn cản và chịu đựng được đau đớn.
Hoa Hải Liệt kêu thảm một tiếng, lập tức nằm úp sấp xuống đất, quay cuồng trong xe, nhưng tay chân đã bị bẻ gẫy.
Trong nhóm giáo úy có năng lực giả hệ trọng cấu, khi cần ra tay với Hoa Hải Liệt, đối phương có thể chữa trị cho gã, bất cứ lúc nào.
Sau một đợt tra tấn, Hoa Hải Liệt vội vàng há mồm to thở dốc, rõ ràng đã trở nên thành thật rất nhiều, hung quang trong đáy mắt cũng suy yếu đi một chút... Là che giấu càng sâu!
Đỗ Minh vốn sống lâu thành tinh, lão có thể dễ dàng nhìn ra chuyện này, lại không thèm để ý.
Chỉ cần đối phương được lão cẩn thận dạy dỗ, lão tin tưởng rằng, rất nhanh kẻ này sẽ bị chà đến sáng chói lên thôi. Thậm chí, lão còn có thể làm đối phương sinh ra cảm giác si mê với quá trình ngược đãi của mình.
Đây vốn không phải lần đầu tiên lão trực tiếp làm ra những chuyện như vậy.
Tựa như những nữ tu sĩ không nghe lời và đám tín đồ giả dối kia trong giáo chẳng hạn.
Những người khác nhìn thấy thảm trạng của Hoa Hải Liệt, vẻ mặt bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có chút ngưng trọng, trong lòng càng thêm căng thẳng. Bọn họ đã ý thức được, một khi đắc tội với Hứa Thâm, kết cục sẽ thê thảm tới cỡ nào.
Đối phương đường đường là đội trưởng phiên đội thân vệ thứ tư của Nghĩ Hậu, nhưng lại lưu lạc đến mức trở thành nô bộc, không khác gì heo chó.
Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, chờ tới lúc sắp đến nơi, Hứa Thâm phân phó Lâu Hải Âm suất lĩnh mấy giáo úy hệ cảm giác, đi lên tìm hiểu tình báo, xem xét tình huống quân đồn trú bên này.
Mặt khác vị giáo úy nắm giữ năng lực "Mặt nạ" kia, cũng nhanh chóng phát động năng lực, che giấu xe tăng và xe bọc thép hạng nặng của bọn họ.
Không bao lâu sau, Lâu Hải Âm truyền tình báo quay lại.
Trước mắt nhìn bề ngoài quân đồn trú nơi này vẫn bình thường, nhưng có vẻ như bọn họ đã nhận được tin tức từ trước.
Nghe giáo úy trinh sát nói, bên ngoài căn cứ quân đồn trú không có một binh sĩ nào đang diễn tập.
Dựa theo quãng thời gian hiện tại, tình huống này không quá bình thường, trừ phi tổ chức ở nơi này quá lỏng lẻo.
"Nơi này có mấy khẩu pháo Khư Thần?"
"Bốn khẩu."
"Mỗi căn cứ quân đồn trú đều có bốn khẩu." Trần Hàn trả lời.
Pháo Khư Thần có thể oanh giết 99% trảm khư giả hình thái thứ hai, ngoại trừ tồn tại nào đó có năng lực bảo mệnh lên tới trình độ đỉnh cao.
Nói đâu xa, kể cả Trần Hàn, khi tiến vào trạng thái Tu La, dưới tình huống lực lượng và phòng ngự của bản thân bạo tăng, cũng không dám ngạnh kháng pháo Khư Thần, một khi bị nhắm đến, đều có cảm giác bóng ma tử vong đang bao phủ.
Càng đừng nói tới hình thái thứ hai khác.
Chỉ cần lướt qua thôi cũng xuyên thấu.
Mọi người lướt qua vùng ngoại thành, tiến vào đến khu biên phòng bên ngoài căn cứ quân đồn trú.
Hứa Thâm nâng tay, lệnh cho đại bộ đội dừng lại.
"Không cần sống mái với nhau, mục tiêu là bắt thủ lĩnh trước." Hứa Thâm nhìn về phía Đỗ Minh, nói: "Chúng ta lẻn vào, nhanh chóng trấn áp tướng địch, nếu làm kinh động đến đại bộ đội của bọn họ, ông cứ trực tiếp làm cho hắn cùng với đám binh sĩ khác mất đi sức chiến đấu là được, không cần giết chết bọn họ."
"Mục đích của tôi là thu phục, mà không phải xóa sổ."
Trên thực tế, biện pháp ổn thỏa nhất đương nhiên là phá hư pháo Khư Thần trước.
Nhưng thứ đáng giá như thế lại bị phá hủy, thì giá trị nhận được sau khi hắn chiếm lĩnh cả tòa căn cứ quân đội này cũng sẽ suy giảm rất lớn.
Đám người Trần Hàn nghe được lời nói của Hứa Thâm, trong lòng cũng trở nên căng thẳng, Hứa Thâm đang định dẫn dắt bọn họ, nhóm hình thái thứ hai này, một mình xâm nhập vào bên trong.
Nhưng nơi này chính là căn cứ quân đội, hiển nhiên hành vi ấy cực kỳ mạo hiểm.
Lúc trước, Hứa Thâm có thể trấn áp khu Hắc Quang nhanh như vậy, chủ yếu là vì Trần Hàn khinh địch, gã trực tiếp cho phép đám người Hứa Thâm đến trước mặt mình, mới cho cơ hội Hứa Thâm bắt được thủ lĩnh.
Hiện giờ, bọn họ cần phải xông vào bên trong kia, độ khó hoàn toàn khác biệt.
Đến lúc ấy, chỉ cần đối phương dứt khoát điều động bốn khẩu pháo Khư Thần, dù Hứa Thâm có thể ngăn cản được một khẩu, nhưng người khác chưa chắc đã có thể ngăn cản được.
Tuy trong lòng mọi người đều có tâm tư khác biệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh mà uy nghiêm của Hứa Thâm, không một ai dám đứng ra phản bác.
Hứa Thâm thấy cả đám không có ý kiến gì, liền bắt đầu điểm tướng.
Trong số những người đang có mặt ở đây, bao gồm cả nhóm thân vệ và giáo úy, Trần Hàn, Tiết Môi, Thạch Lôi, Lâm Hiểu… tổng cộng chọn lựa ra 18 vị hình thái thứ hai.
Nhân số quá nhiều, ngược lại sẽ vướng chân.