Lời này vừa nói ra, đám người đang quỳ sát trước mặt đều cúi đầu càng thấp hơn.
Không khí trong bộ chỉ huy cũng trở nên càng thêm yên tĩnh.
"Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần." Hứa Thâm chờ đợi nửa phút, vẫn không thấy có người lên tiếng, mới chậm rãi nói: "Ta nguyện ý cho người ta cơ hội, nhưng sẽ không nhiều, cho nên mấy người cần phải học được cách quý trọng nó."
Tuy hắn nói ra những lời này bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng mọi người lại cảm nhận được hàn ý và sát khí cực kỳ sâu.
Có lẽ do lúc trước, khi Hứa Thâm không chút lưu tình đã trực tiếp cho xử lý ba kẻ thích đùa giỡn tâm cơ kia, để lộ ra tư thế uy nghiêm và lãnh khốc, bởi vậy, ngay sau khi hắn nói lên lời nãy, bầu không khí im lặng vừa nãy đã nhanh chóng bị phá vỡ.
Người lúc trước bị mọi người chỉ ra là kẻ đã quy thuận Dạ Thử Vương, lập tức ngẩng đầu, vội vàng nói: "Tôi nói......"
"Ở đây còn không tới lượt anh lên tiếng." Hứa Thâm cắt ngang lời nói của gã.
Người nọ ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Hứa Thâm không cho gã nói, chẳng khác nào đã trực tiếp khẳng định rằng gã không có bất cứ một cơ hội nào!
Đây là muốn... xử tử gã sao?
Sắc mặt gã trở nên tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi sâu sắc, vội vàng dập đầu xuống mặt đất, không ngừng tha thiết cầu xin: "Cầu ngài cho tôi một cơ hội, tôi cũng bất đắc dĩ mới đầu quân cho Dạ Thử Vương, hắn lấy người nhà của tôi tới uy hiếp tôi. Nếu tôi không thuận theo, hắn còn có thể tự mình ra tay tới bắt tôi, tôi thực sự không còn cách nào khác, tôi không muốn chết ..."
Đối mặt với những lời cầu xin của gã, vẻ mặt Hứa Thâm vẫn thờ ơ như thường.
Những giáo úy khác thuộc khu Hắc Quang cũng thầm thở dài trong lòng, mặc kệ những lời người này nói là thật hay giả, bọn họ cũng có thể tưởng tượng được loại tình cảnh mà đối phương từng gặp phải rồi.
Có đôi khi phản bội chính là lựa chọn bất đắc dĩ.
Một khi bọn họ đã bị Dạ Thử Vương chọn lựa, không phản bội là chết, phản bội cũng chẳng vì điều gì khác, chỉ cầu một đường sinh cơ.
Nói đến đây cũng đủ hiểu, kẻ phản bội chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Ai bảo ngươi lại bị người ta chọn trúng?
Bản thân bị kẹt giữa hai vị quân vương, phải tự mình đưa ra lựa chọn, khẳng định sẽ trở thành một cái bánh kẹp kem, bị hai bên o ép mà tan thành mảnh nhỏ.
Cái này gọi là không thể làm theo ý mình.
Nhưng từ xưa đến nay, chỉ có người ngu muội mới có thể khoan dung cho những kẻ đã gây tổn hại tới bản thân mình.
Có thể hiểu được, nhưng sẽ không khoan dung.
Mà người ngu muội, bởi vì hiểu được điều này, sẽ khoan dung cho bọn họ.
Loại hành động ấy, nói dễ nghe một chút thì là cảm tính, thiện lương, nhưng nói đúng trọng tâm, lại là người bị tình cảm của bản thân chi phối, không thể phân tách rạch ròi giữa cảm nhận và lựa chọn.
Và theo tình huống bình thường, đây cũng là căn bệnh chung của vụ dân.
Suy cho cùng, vụ dân cũng không nhìn thấy, bọn họ chỉ có thể dựa vào cảm nhận của bản thân để đưa ra phán đoán và lựa chọn.
"Im lặng." Đối mặt với những lời lải nhải cầu xin tha thứ của giáo úy nọ, Hứa Thâm chỉ nhẹ buông ra hai chữ.
Hai chữ này, tuy nói ra rất nhẹ nhàng, lại trên thực tế, ảnh hưởng của nó lại tương tự như dùng lá lúa chém eo, cứng rắn cắt đứt những lời cầu xin tha thứ liên miên không dứt của đối phương.
Giáo úy nọ há miệng, trên mặt đầy sợ hãi pha lẫn với không cam lòng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, ý muốn cầu xin không chút che giấu, nhìn về phía Hứa Thâm,.
Hứa Thâm lại không thèm nhìn gã, chỉ liếc mắt nhìn những người xung quanh một cái.
Đang lúc hắn chuẩn bị đưa ra lựa chọn, lập tức có người nói: "Tôi, tôi nguyện ý..."
"Tôi tôi tôi, tôi nói, tôi biết tình báo của Dạ Thử Vương, tôi còn biết..."
"Tôi, tôi biết."
Ngay khi kẻ đầu tiên trong đám người mở miệng, tựa như một hòn đá ném thẳng xuống mặt hồ, làm dấy lên tầng tầng sóng gợn, khiến cho những người khác cũng vội vàng mở miệng theo.
Suy cho cùng, dựa theo cách nói của Hứa Thâm, hắn chỉ cho đám người bọn họ một tư cách mà thôi.
Ai nói ra đầu tiên, kẻ đó nắm giữ cơ hội.
Rất nhanh, cả đám người bắt đầu nhao nhao, tranh nhau nói, tranh nhau chỉ điểm.
Đám người Phùng Thanh, Lâu Hải Âm nhìn thấy những người này đột nhiên trở nên điên cuồng chỉ điểm lẫn nhau, rồi tức giận mắng chửi lẫn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc lại pha lẫn một chút cảm khái, tựa như vừa được mở rộng tầm mắt.
"Từng người lên một." Hứa Thâm nâng tay, áp chế toàn bộ những tiếng ồn ào bên dưới, sau đó chỉ vào người đầu tiên lên tiếng: "Anh nói trước, càng nói được đầy đủ, càng có khả năng được miễn tội."
Sắc mặt người nọ khẽ biến. Lời này của Hứa Thâm quá mức kín kẽ, lấp kín mọi khoảng trống, khiến cho đối phương có muốn cũng không dám che giấu bất cứ thông tin gì.
"Cám ơn đại nhân." Gã mở miệng cảm tạ một câu, rồi vội vàng nói hết mọi tin tức mình biết ra.
Đầu tiên, gã chỉ điểm, vạch mặt lần lượt từng vị đồng nghiệp khác ở chung quanh, sau đó, lại tiếp tục nói ra một chút tình báo về Dạ Thử Vương. Đương nhiên trong quá trình này, cũng bí mật mang theo một vài câu kể khổ, cho thấy bản thân gã từng bị Dạ Thử Vương áp chế đến mức nào, mới phải bất đắc dĩ phản bội, muốn mượn những lời này để đạt được sự khoan dung từ phía Hứa Thâm.
Nhưng ngay khi người nọ nhìn thấy Hứa Thâm thoáng nhăn mày, gã lập tức cắt bớt những câu kể khổ ấy, tỏ ra rất thức thời nhảy qua một đống nội dung vô nghĩa, để tập trung hơn vào những tin tình báo.
Đợi cho gã nói xong, Hứa Thâm nhẹ nhàng gật đầu, chợt hướng ánh mắt nhìn về phía người khác: "Ai còn gì bổ sung không?"
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Rồi dưới cái nhìn chăm chú, đầy khẩn trương của giáo úy nọ, lại có một người đứng ra, bổ sung thêm một chút tình báo. Nhưng nội dung bổ sung cũng không nhiều lắm, hiển nhiên tin tức mà bọn họ nhận được không khác nhau quá nhiều. Và có vẻ như người đầu tiên đứng lên hơi khẩn trương một chút, mới bỏ sót một vài thông tin này.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Trần Hàn.
Trong lòng Trần Hàn thoáng run rẩy một chút, âm thầm bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đi về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm ra hiệu cho gã ghé tai lại gần rồi thấp giọng nói vài câu.