Trần Hàn âm thầm cười khổ, gật đầu đồng ý, sau đó, lập tức xoay người, ánh mắt nhìn về phía một giáo úy đang quỳ xuống đằng kia.
Ngay trong khoảnh khắc người nọ có cảm giác, vừa ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên Trần Hàn bạo động, bàn chân đạp một cái, liền nhanh chóng lao đi.
Sắc mặt người nọ đại biến, gã vội vàng đứng dậy, phát động năng lực ngăn cản, nhưng ở trước mặt Trần Hàn đã tiến vào trạng thái Tu La, năng lực của gã lập tức mất đi hiệu lực.
Chính trong thời điểm kinh ngạc vô cùng, thân thể gã bị Trần Hàn đánh cho một quyền, đổ nhào xuống mặt đất, tay chân bị xoắn đứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Người này cũng là một trong những phản đồ vừa bị chỉ ra, nhưng gã vẫn một mực quỳ xuống bất động, không hề tranh đoạt tư cách chỉ điểm cùng với những người khác, hiển nhiên tính cách vừa yếu đuối lại nhát gan.
Bởi vậy, Hứa Thâm mới muốn Trần Hàn đi tới phế bỏ kẻ này, nhằm uy hiếp một đám người phản bội khác.
Hứa Thâm nhìn ánh mắt đầy sợ hãi của những người còn lại, rồi tập trung vào vị giáo úy đã đứng ra nói chuyện đầu tiên, cùng với người bổ sung thông tin khác, nói: "Hai người đã được miễn tội phản bội, đi qua một bên chờ đợi đi."
Hai người nọ thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh, cả hai đều tỏ ra mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn, và nhanh chóng đứng dậy, đi qua một bên đứng. Tới lúc này, khi bọn họ nhìn xuống những người khác vẫn đang quỳ xuống trước mặt Hứa Thâm, trong lòng đều sinh ra một chút ưu việt và may mắn không thể nói rõ, sau đó âm thầm hoan hỉ, đồng thời cũng có một loại cảm giác tin phục Hứa Thâm.
Cùng lúc ấy, sắc mặt những kẻ phản bội khác đều trở nên tái nhợt, khẩn trương nhìn chăm chú vào Hứa Thâm.
"Mấy người phản bội điện hạ, vốn là tử tội, nhưng nể tình mấy người từng có công, sau này sẽ bị coi là kẻ mang tội, phải cố gắng biểu hiện cho tốt, nếu tiếp theo lại lập được công lao, tội này có thể miễn." Hứa Thâm nói.
Những người này đều sửng sốt, rồi không khỏi thở phào một hơi.
"Những người còn lại vẫn được giữ nguyên chức vụ, nhưng nên nhớ từ nay về sau, tất cả đã nguyện trung thành với ta, thì phải coi lời nói của ta chính là lời nói của điện hạ, coi mệnh lệnh của ta chính là điện hạ của mệnh lệnh. Nếu ai còn không tuân theo, không phục tùng, sẽ bị gán cho tội chết, không có khoan dung!" Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Đám người bên dưới đưa mắt nhìn nhau, tuy trong lòng đều ôm những tâm tư khác nhau, nhưng ngoài mặt lại đồng thanh lên tiếng cảm tạ.
"Để diệt trừ dị đảng có hiệu quả hơn, mấy tháng kế tiếp, hai khu sẽ sát nhập, tất cả mọi người phải chung sức hợp tác với nhau. Đến lúc đó, nếu có vấn đề gì về chuyện điều động, xung đột chức vụ, có thể lên báo cáo." Hứa Thâm nói.
Sát nhập?
Nghe được lời nói của Hứa Thâm, cả đám người đều đưa mắt nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được loại chuyện này.
Ánh mắt Trần Hàn khẽ động, gã không nhịn được, khẽ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nhưng rất nhanh, đã vội vàng cúi đầu xuống, tránh để Hứa Thâm nhìn ra tâm tư của chính mình.
Lúc này, Trần Hàn đã hoài nghi, dường như Hứa Thâm có tâm tư muốn phản bội Nghĩ Hậu.
Phỏng chừng kẻ phản bội nghiêm trọng nhất tại nơi này, chính là người thanh niên trước mắt.
Nhưng đương nhiên gã tuyệt đối không dám bại lộ loại ý nghĩ này ra, thậm chí còn không dám đối diện với Hứa Thâm, sợ ý nghĩ của mình sẽ bị đối phương nhìn thấu.
Gã cảm nhận được uy áp kinh khủng từ trên người Hứa Thâm. Cũng không hiểu vì sao khi đứng trước mặt hắn, gã cũng căng thẳng và khẩn trương y như lúc đứng trước Nghĩ Hậu.
"Về phần anh." Hứa Thâm nhìn về phía giáo úy vẫn một mực bị phớt lờ kia: "Là anh nghĩ ra kế hoạch mai phục chúng tôi bằng bốn khẩu pháo Khư Thần?"
Sắc mặt giáo úy này chuyển thành màu trắng bệch, gã vội vàng nói: "Là Lý Thống soái nghĩ ra, tôi chỉ truyền tình báo từ khu Hắc Quang bên kia cho hắn ..."
"Đại nhân, hắn là người của Dạ Thử Vương, vừa được sắp xếp tới đây từ mấy ngày hôm trước." Giáo úy đầu tiên đứng ra chỉ điểm phản đồ, vội vàng nói.
Hứa Thâm nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Nói như vậy, anh chính là cơ sở ngầm được phái tới hiệp trợ Lý Thiên Chiêu?"
"Tôi..." Sắc mặt người nọ tái nhợt, không biết nên biện bạch như thế nào.
"Nói một chút về Dạ Thử Vương đi. Anh có biết hắn ở đâu không? Và tổng bộ của mấy người ở đâu?" Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Có lẽ tôi sẽ cho anh một cơ hội bỏ gian tà theo chính nghĩa."
Đôi mắt người nọ trở nên sáng ngời, gã vội vàng nói: "Tôi nói tôi nói, những gì tôi biết còn đầy đủ hơn bọn họ!"
Tiếp theo, nhận được ánh mắt ra hiệu của Hứa Thâm, gã nhanh chóng thao thao bất tuyệt nói một hồi, liên tiếp khai ra hai bộ tình báo ngầm trong khu Vô Miên, còn có một vài tên gián điệp giai đoạn đầu đã bị cơ sở ngầm thu mua trong quân, phụ trách truyền lại tình báo cho bọn họ.
"Hành tung của Dạ Thử Vương vô cùng bí hiểm, chúng tôi cũng không biết được. Tôi chỉ biết ngẫu nhiên hắn sẽ xuất hiện trong bộ tình báo ngầm các khu. Nhưng đại đa số thời điểm, chỉ có vài vị hình thái thứ hai ở tổng bộ mới có thể liên lạc được với hắn."
Thông qua người này, Hứa Thâm lại biết thêm một vài cái tên trong danh sách cơ sở ngầm thuộc quân bộ khu Hắc Quang.
Hiển nhiên lúc trước, khi hắn trấn áp khu Hắc Quang, còn chưa thể hoàn toàn dọn dẹp bọn chúng.
Và sau khi hắn rời khỏi nơi đó, tin tình báo về chuyện này cũng thông qua đám gián điệp trực thuộc trạm tình báo ngầm ở khu Hắc Quang, truyền đến khu Vô Miên. Bởi vậy, dọc theo đoạn đường này, toàn bộ hành động của bọn họ, đều bị đám cơ sở ngầm của địch nhân theo dõi và truyền lại cho nhau.
Cũng chính vì lý do này, ngay khi đoàn người bọn họ đi vào quân bộ khu Vô Miên, mới trúng phải mai phục, bị bốn khẩu pháo Khư Thần cùng bắn tới, nếu không có Hắc Tuyết ra tay, phỏng chừng Hứa Thâm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, để cho bản thân tiếp tục sống sót.
Còn đám người Trần Hàn bên cạnh, hắn cũng không đủ khả năng bảo vệ bọn họ.
Hơn nữa, hắn muốn sống sót cũng không đơn giản, vẫn phải mượn dùng lực lượng của Mộc Vương.
Có thể nói, lấy nhỏ đổi lớn phối hợp với "Hình tròn", tuyệt đối là kỹ năng phòng ngự khó giải.