Trần Hàn có chút ngoài ý muốn nhìn Hứa Thâm, gã thực sự không nghĩ tới, một Hứa Thâm luôn tỏ ra cấp tiến, lại lựa chọn hành vi bảo thủ vào ngay thời khắc mấu chốt thế này.
Loại hành vi này có chút không phù hợp với nhận thức về Hứa Thâm trong lòng gã.
Về phần cách nói của Hứa Thâm, gã chỉ cười nhạt trong lòng.
Mấy câu nói kiểu này cũng chỉ nghe cho có mà thôi, tựa như ai cũng ngầm hiểu trong lòng cả rồi nhưng ngoài mặt vẫn phải làm màu một tí.
"Đi thôi, chúng ta cần nhổ sạch tất cả những trạm gác ngầm bên ngoài trước." Hứa Thâm phân phó Trần Hàn.
Trần Hàn đồng ý, sau đó nhanh chóng truyền lệnh xuống cho nhóm giáo úy thủ hạ dưới tay mình. Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là giải quyết một vài trạm gác ngầm giai đoạn đầu, không cần gã phải tự mình ra tay, chỉ phụ trách mang đội là được.
"Còn cô, mang đội đến địa điểm trạm tình báo mà hắn vừa nói nhìn xem, có gì bỏ sót hay không." Hứa Thâm nói với Lâu Hải Âm: "Mang theo nhiều người một chút, nếu gặp phải mai phục, cứ lựa chọn lui lại."
"Vâng." Lâu Hải Âm gật đầu rồi quay sang chọn Lâm Hiểu và Phùng Thanh, lại lựa thêm mấy giáo úy đi hỗ trợ nữa.
Nếu những giáo úy này phản loạn, có Lâm Hiểu và Phùng Thanh đi cùng, bọn họ cũng có thể phối hợp cùng cô trấn áp, bởi vậy cô cũng không cần thiết phải nắm quyền điều khiển tuyệt đối với những giáo úy này.
"Ở nơi này của các người có phó Thống soái hay không?" Hứa Thâm dò hỏi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, và rất nhanh đã có giáo úy lên tiếng nói: "Ở nơi này của chúng tôi đều là Lý thống soái một mình quyết định, chỉ lời nói của hắn mới có hiệu quả."
À... Hứa Thâm khẽ nhướng mày, hắn cũng không hỏi gì thêm, lập tức phân phó cho bọn họ mang đến tư liệu về năng lực của từng người, nhưng lại được biết rằng, ở nơi này không tồn tại cái gọi là tư liệu về năng lực của hình thái thứ hai, chỉ một mình Lý Thiên Chiêu nắm được thông tin này, bên ngoài không có bản ghi chép số liệu.
Hứa Thâm nghe vậy, cũng chỉ có thể phân phó những người này rời khỏi đại sảnh bên trong quả trứng màu bạc trước, sau đó một đám sắp xếp theo thứ tự, lần lượt tiến vào, hắn muốn một mình khảo nghiệm năng lực của bọn họ.
Tình báo về năng lực của hình thái thứ hai là thứ vô cùng quan trọng, nắm giữ tin tức về năng lực này, cũng tương đương với nắm giữ mạch máu của bọn họ.
"Đại nhân?" Giáo úy đang quỳ dưới đất kia thấy Hứa Thâm mặc kệ mình, không khỏi nghi hoặc nói.
Hứa Thâm nhìn gã một cái, bình thản đáp lời: "Anh biểu hiện không tồi, cứ đứng qua một bên chờ trước đã, đợi lát nữa, tôi sẽ có nhiệm vụ quan trọng cho anh.”
Giáo úy này hơi ngẩn người, rồi vừa mừng vừa sợ, bò dậy, đứng qua một bên.
Sau đó, Hứa Thâm mở miệng kêu gọi, một đám giáo úy đang tập kết ở bên ngoài, lần lượt đi vào trong phòng.
Toàn bộ những quân kỹ vẫn còn lác đác có mặt trong này, đều bị đuổi cả ra ngoài, trong đại sảnh lúc này, chỉ còn lại Hứa Thâm và vị giáo úy thủ hạ của Dạ Thử Vương kia thôi.
Những giáo úy tiến vào báo cáo năng lực nhìn thấy ngoại trừ Hứa Thâm còn có một người khác đang có mặt bên trong, đối phương còn là người của Dạ Thử Vương, sắc mặt đều có chút mất tự nhiên.
Nếu bảo bọn họ một mình báo cho Hứa Thâm biết tin tức này, bọn họ còn có thể thừa nhận được, nhưng bây giờ, lại có thêm một người ngoài góp mặt ở nơi đây...
Chẳng qua Hứa Thâm không nói câu nào, bọn họ cũng chỉ dám đưa mắt nhìn đối phương hai cái, thấy Hứa Thâm không phản ứng gì, tới cuối cùng, cả đám chỉ có thể căng da đầu thể hiện năng lực của mình thôi.
Rất nhiều năng lực được phóng ra trước mặt Hứa Thâm, có hệ cường công, hệ thao túng, hệ trọng cấu vân vân… mà hệ đặc chất lại chỉ có bốn người.
Hứa Thâm ghi chép lại toàn bộ những năng lực này, sau đó lại để cho những giáo úy khu Hắc Quang bên kia, lần lượt xếp hàng bước vào, tiến hành kiểm tra đo lường năng lực.
Cả quá trình liên tục trong suốt hai tiếng đồng hồ, coi như Hứa Thâm đã có nhận thức rõ ràng về năng lực của những người này.
Về phần bọn họ có giấu giếm hay không, Hứa Thâm cũng không thể miệt mài theo đuổi mãi, trước mắt cứ tạm thời hiểu biết một chút là được.
Trong quá trình này, Trần Hàn đã nhổ sạch toàn bộ những trạm gác ngầm bên trong căn cứ, lần lượt nghiệm chứng từng tin tức mà tên thủ hạ của Dạ Thử Vương kia từng khai báo.
Cùng lúc ấy, sắc mặt tên thủ hạ của Dạ Thử Vương cũng có chút khó coi, bởi vì suốt hai tiếng đồng hồ qua, gã đều phải nhìn thấy những ánh mắt đầy cừu hận và phẫn nộ của những người khác, nhưng Hứa Thâm đang ở bên cạnh, gã cũng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, không sợ hãi điều gì.
Rất nhanh, từng cái đầu rơi xuống.
Đối mặt với những trạm gác ngầm giai đoạn đầu này, trong đầu Hứa Thâm không có một chút ý tưởng nương tay nào.
Máu tươi nhuộm đỏ gian phòng, đầu người không ngừng lăn xuống chính là bằng chứng sống nói lên thủ đoạn thiết huyết của Hứa Thâm.
Lâu Hải Âm mang đội phục mệnh, lại có thu hoạch ngoài ý muốn, bắt được một trảm khư giả hình thái thứ hai.
Hình thái thứ hai này chính là một nhân viên trạm tình báo đang lén lén lút lút ẩn núp ngay gần trạm tình báo kia, vừa bị tiểu tinh linh bên người Lâu Hải Âm trông thấy, đã nhanh chóng bị bọn họ tóm được.
Theo lẽ thường, tồn tại hình thái thứ hai cũng không dễ dàng gặp được ngoài đường như vậy, hơn nữa, đối phương còn hoạt động ngay tại phạm vi mẫn cảm thế này. Bởi vậy mặc cho đối phương biện giải, Lâu Hải Âm đều không để ý tới, chỉ ra lệnh đánh cho tàn phế rồi dẫn về.
Bọn họ vừa tiến vào trong phòng, hình thái thứ hai này và thủ hạ của Dạ Thử Vương bên kia vừa liếc mắt nhìn nhau một cái, người trước lập tức lộ ra vẻ giật mình, ánh mắt đầy phẫn hận.
Hứa Thâm tinh tế phát hiện được tình huống này, lập tức phân phó Đỗ Minh phụ trách khảo vấn, cũng thuận tiện gọi hai vị giáo úy tới phối hợp.
Năng lực của hai giáo úy này khá thích hợp để áp dụng trên phương diện thẩm vấn, một người là tăng phúc cảm nhận, xem như hệ cảm giác, nhưng lại có thể chuyển dời năng lực này lên người đồng đội, có thể tăng phúc cảm nhận cho đồng đội.
Và một khi dùng nó cho thẩm vấn... tăng phúc cảm nhận sẽ làm gia tăng nỗi đau đớn mà đối phương cảm nhận được khi tra tấn, khiến cho quá trình kia, càng trở nên tàn nhẫn hơn.