Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 700 - Chương 700. Người Lãnh Tụ Phải Có Đủ Khoan Dung…

Chương 700. Người Lãnh Tụ Phải Có Đủ Khoan Dung… Chương 700. Người Lãnh Tụ Phải Có Đủ Khoan Dung…

Một loại năng lực hệ cảm giác lại bị Hứa Thâm sử dụng như một thứ hình cụ dùng cho thẩm vấn, nhưng giáo úy nọ lại không thể phản bác được, đồng thời qua chuyện này, gã cũng nhận ra rằng, năng lực lý giải của Hứa Thâm thực sự không giống người bình thường.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết và rên rỉ không ngừng vang lên, nửa giờ thẩm vấn sau, Hứa Thâm đã đạt được không ít tình báo, đều là tư liệu về trạm gác ngầm và cơ sở ngầm khu khác.

Về tư liệu của khu Hắc Quang và khu Vô Miên, cũng nhận được một chút, chủ yếu là khu Vô Miên.

Bởi vì hình thái thứ hai kia vốn là phó trạm trưởng của trạm tình báo số hai phụ trách khu Vô Miên.

Mỗi trạm tình báo có 3 đến 5 phó trạm trưởng. Trạm trưởng của bọn họ đã lui lại từ trước, mang theo nhân viên tình báo và tư liệu khác, còn gã ở lại, chủ yếu là vì trinh sát động tĩnh về sau, ai ngờ gã ẩn nấp đã đủ sâu rồi, nhưng vẫn bị Lâu Hải Âm tìm được

Hứa Thâm đã nhận được tin tình báo nên nhận, lập tức giao người này cho Tiết Môi xử lý.

Nói gì thì nói, đối phương cũng là hình thái thứ hai, trực tiếp giết đi rất lãng phí, Hứa Thâm không ngại đối phương là người của Dạ Thử Vương, đầu năm nay nào có bao nhiêu người tuyệt đối trung thành, phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh gài ở người khác lên chiếc thuyền của ngươi hay không thôi.

"Giáo hoàng, ngài không lo lắng hắn lại làm phản sao? Loại này cỏ đầu tường." Tiết Môi hỏi.

Hứa Thâm nói: "Người lãnh tụ phải có đủ khoan dung."

Tiết Môi thoáng giật mình.

"Huống chi nếu hắn lại làm phản, tôi sẽ đi tìm anh." Hứa Thâm nói.

Tiết Môi im lặng, rồi không khỏi cười khổ.

Sau đó, Hứa Thâm đứng dậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái về phía không trung.

Động tác này có chút khó hiểu, nhưng chỉ một mình Hứa Thâm biết, hắn đang nhìn về phía Hắc Tuyết, cô gái này đang bò loạn khắp phòng.

Lúc trước, sau khi cô gái này bị hắn quát mắng một trận, còn có chút thành thật, ngoan ngoãn, nhưng trải qua hai giờ buồn tẻ chờ đợi, tính cách hoạt bát lập tức làm cô ấy bắt đầu mất đi kiên nhẫn, chậm rãi chuyển động khắp nơi trong phòng.

Khỏi phải nói, lúc này cô ấy đang bò loạn trên trần nhà rồi.

"Tới đây." Hứa Thâm nói.

Đám người Tiết Môi ngẩn ra, lập tức hướng ánh mắt nhìn ngó chung quanh, sau đó dứt khoát hướng theo ánh mắt Hứa Thâm, nhưng đương nhiên là chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Mà nguyên nhân chính khiến cho bọn họ không nhìn thấy …

Nghĩ đến đây, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác toàn thân phát lạnh.

Và dường như ngay tại khoảnh khắc này, nhiệt độ không khí trong phòng cũng theo đó mà giảm xuống.

Dường như Hắc Tuyết đang bò trên trần nhà như một con thằn lằn cũng nghe được lời nói của Hứa Thâm, bóng dáng cô ấy chợt lóe, đã nhảy tới trước mặt hắn, dáng người nhỏ nhắn 1m5, khiến cho cô ấy phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy Hứa Thâm.

Gương mặt cô ấy đầy vẻ vô tội, đôi mắt trắng như tuyết khẽ chớp chớp, mang theo năn nỉ và cẩn thận từng li từng tí.

"Em đã biết mình sai chưa?" Hứa Thâm hỏi.

Trong mắt người khác, tình huống này giống như Hứa Thâm đang nói chuyện với không khí. Nhưng sắc mặt mọi người trong phòng lại trở nên cứng ngắc, tựa như cả hai tay đều bị trói chặt, không dám tùy tiện nhúc nhích.

Hắc Tuyết có chút ủy khuất, chính cô ấy cũng không biết vì sao mình lại sinh ra kích động như vậy.

Việc đã xong cô ấy cũng hồi tưởng lại rồi, rõ ràng người nọ kém cỏi hơn ca ca mà.

Làm sao cô ấy lại nghĩ tới chuyện coi người như vậy làm ca ca chứ?

"Hắc Tuyết sai rồi, về sau Hắc Tuyết không còn dám thế nữa." Hắc Tuyết ủy khuất nói.

Cô ấy cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, không muốn nhìn thấy Hứa Thâm tức giận.

Hứa Thâm nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Hắc Tuyết, trong lòng có chút không biết nên nói gì, cũng không có ý định hung ác với cô ấy quá mức, dù sao người ta cũng là khư cấp A, kiểu gì cũng phải nể mặt một chút.

"Em nhìn thấy đồ ăn vặt bên cạnh không?" Hứa Thâm hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua tên thủ hạ của Dạ Thử Vương vẫn còn đứng bên cạnh.

Giáo úy này nghe được lời nói của Hứa Thâm, lại bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn qua, trong lòng lập tức sửng sốt, và gần như ngay tức khắc, sắc mặt gã chuyển thành tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt nhìn Hứa Thâm đầy hoảng sợ.

Giờ khắc này, tựa như cái đầu gã vừa nổ tung lên, bỗng nhiên gã lại hiểu được vì sao khi Hứa Thâm xét duyệt năng lực của những giáo úy kia, hắn lại để cho gã ở một bên xem xét.

Hóa ra... Ngay từ đầu, hắn đã không có ý định để gã sống sót rồi?

Vì hắn vẫn ghi hận chuyện bốn khẩu pháo Khư Thần phục kích sao?

Trái tim gã đập thùng thùng những nhịp kinh hoàng, trong lòng chỉ còn duy nhất một tia hi vọng, hi vọng là bản thân đã suy nghĩ nhiều.

Có lẽ Hứa Thâm đang đùa với gã…

"Em nhìn thấy rồi." Hắc Tuyết cũng nghiêng đầu, đôi mắt lại lấp lánh tỏa sáng, nhưng gần như ngay lập tức, cô ấy ý thức được điều gì, và vội vàng quay đầu lại, tiếp tục bày ra dáng vẻ thành thật.

Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Em mang hắn về, nhưng không cho phép ăn, khi nào anh cho em ăn, em mới được ăn, đã hiểu chưa?"

Hắn muốn dùng người này để kiểm nghiệm, đến tột cùng là Hắc Tuyết có thể khắc chế bản năng thèm ăn của mình hay không.

Dù sao chuyện hôm nay cô ấy không khống chế được, đã khiến Hứa Thâm có chút không thoải mái.

"Vâng." Hắc Tuyết hiểu được, lập tức gật đầu đồng ý.

Mà đám người Tiết Môi nghe thấy lời nói của Hứa Thâm, đều nhìn về phía tên thủ hạ của Dạ Thử Vương kia, với ánh mắt thương hại, trong đầu cũng hồi tưởng lại lời nói lúc trước của Hứa Thâm:《phải có đủ khoan dung》

"Hứa, Hứa đại nhân, tôi đã nói cho ngài biết tất cả những gì tôi biết rồi, tôi thật sự là vô cùng bất đắc dĩ…" Người nọ hoảng sợ nhìn Hứa Thâm, lập tức há miệng, muốn cầu xin, nhưng vừa nói được một nửa, gã chợt ngừng lại.

Đáp án đều hiện rõ trên đề bài rồi.

Những gì gã biết đều đã nói cả... hiện giờ, gã cũng trở nên vô dụng rồi.

Gã đứng lặng tại chỗ, ánh mắt nhìn qua đám giáo úy khác trong phòng, Hứa Thâm nói không giữ lời, trong lòng gã trào lên căm hận và oán giận mãnh liệt. Gã muốn mở miệng kích động những giáo úy kia.

Chuyện đã tới nước này, không còn phải nghi ngờ thêm nữa, kiểu gì gã cũng phải chết thôi, nhưng nếu đã như vậy, ít nhất gã cũng phải làm cho Hứa Thâm kia trở thành thứ khốn nạn, bị người ta ghê tởm.

Bình Luận (0)
Comment