Nhưng… ngay khi gã nhìn về phía những giáo úy kia, lại chỉ trông thấy từng đôi mắt lạnh lùng, như những mũi tên nhọn trực tiếp đâm thẳng tới.
Loại lời nói mang ý kích động vừa đi tới cổ họng, chợt nghẹn lại.
Bỗng nhiên toàn thân gã trở nên run rẩy, khó trách Hứa Thâm sẽ để gã ở một bên quan sát năng lực của người khác, hóa ra hắn làm như vậy chỉ nhằm một mục đích duy nhất, đó chính là khi gã bị xử tử, những giáo úy này cũng sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Suy cho cùng, ai có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ biết được năng lực của bản thân, còn sống sót trên đời?
Ngay lập tức, giáo úy nọ cảm nhận được cơn ớn lạnh bắt nguồn từ sâu trong đáy lòng, lan tràn khắp toàn thân. Vào thời khắc này, khi gã lại một lần nữa nhìn về phía thanh niên kia, nỗi oán hận và phẫn nộ từ trong đáy mắt, đã biến thành triệt để sợ hãi.
Gã chợt phát hiện, so sánh với lực lượng siêu việt hình thái thứ hai mà Hứa Thâm thể hiện ra ngoài, sự am hiểu về nhân tính và phương thức điều khiển lòng người của thanh niên này mới là khủng bố nhất.
Hô!
Đến đây, một màu đen chợt ập tới, trong phút chốc đã phủ kín nhãn cầu của gã.
Một người còn sống sờ sờ chợt biến mất giữa hư không, là biến mất ngay trước mắt đám người Tiết Môi.
Nhưng trước khi người kia biến mất, lại có một mái tóc màu đen quấn quanh thân thể, giống như chính nó đã túm gã bước vào khoảng thời không khác biệt.
Ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng.
Hóa ra Hứa Thâm dùng tồn tại hình thái thứ hai để... Nuôi nấng con khư cấp A bên cạnh mình.
Cả đám người càng nghĩ, nỗi sợ hãi đối với Hứa Thâm càng sâu thêm vài phần, ai cũng không dám để bản thân mình phạm sai lầm, để rồi trở thành đồ ăn cho con "Mãnh hổ" bên người Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhìn người nọ bị Hắc Tuyết quấn thành một cái bánh chưng, lại bình thản thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám đông hình thái thứ hai của khu Vô Miên.
Căn cứ theo quá trình đánh giá khảo sát năng lực lúc trước, Hứa Thâm thầm điểm lại một lần, cuối cùng mới chọn ra được một người.
Hàn Nguyên.
Tổ tiên của gã từng là người của Hàn gia, một trong bảy đại gia tộc trong nội thành, nhưng phạm phải sai lầm đã bị đuổi đi.
Năng lực của gã: Tiếng Vọng Trùng Kích.
Nói đơn giản thế này, trong bóng đêm hắc ám, có tiếng người thì thầm, và Hàn Nguyên có thể nghe được những âm thanh thần bí phi phàm.
Nghe những âm thanh ấy lâu dần, khiến cho gã từ từ nhận được một bộ phận lực lượng trong tiếng nói thần bí kia. Gã có thể điều khiển âm thanh, cũng có thể nghe được âm thanh truyền ra từ trong cơ thể của sinh mệnh, của vạn vật.
Như tiếng máu chảy, như tiếng tim đập… vân vân.
Năng lực này thuộc hệ đặc chất, nhưng lại mang đặc tính cảu hệ cảm giác, thính giác phi phàm.
Điểm khác biệt chính là, gã có thể điều khiển những loại âm thanh này, có thể điều tiết cường độ của chúng.
Nếu âm thanh bị điều chỉnh cho tăng lên, nó có thể trực tiếp chấn vỡ trái tim, cũng có thể trực tiếp đâm thủng màng nhĩ.
Gã cũng có thể thông qua âm thanh vượt quá tần suất, làm ra một loại thủ pháp nho nhỏ cùng loại với "Truyền âm nhập nhĩ" (truyền âm thanh thẳng vào trong tai).
Hứa Thâm bổ nhiệm người này chức vụ Thống soái lâm thời, để đối phương thay hắn quản lý quân bộ khu Vô Miên, chờ sau khi quen thuộc, hắn cần phải một lần nữa định ra quy chế, quy định giai cấp chế độ cho khu vực vốn hỗn loạn này, làm cho bản thân dễ dàng thống lĩnh.
Hứa Thâm bố trí xong xuôi công tác trong căn cứ, cũng không ở lại lâu thêm, lập tức phân phó Lâm Hiểu và Phùng Thanh cũng ở lại bên trong quân doanh này, xem như giám sát.
Sau đó, hắn nhanh chóng đi theo đám người Trần Hàn, lên chiến xa quay về khu Hắc Quang.
Trên đường, hắn thả Trần Thanh Vân xuống, để cho đối phương trở về bang Bạch Trú, tiếp tục xử lý công vụ trong bang.
Còn Nguyệt Linh, hắn lại phân phó cho cô trở lại cục Khư Bí, thay mình trấn thủ nơi này, nếu là thiếu người hoặc phát sinh chuyện gì phiền toái, có thể tùy thời liên lạc với hắn.
Sau đó, Hứa Thâm sẽ điều người trong quân đội tiến đến trấn áp.
Bên trong xe, Lâu Hải Âm đang lặng lẽ quan sát Hứa Thâm nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, lúc này trong xe chỉ còn lại nhóm giáo chủ giáo hội Hắc Quang như Tiết Môi, xem như những người Hứa Thâm tương đối tín nhiệm, ngoài ra còn có thêm một Trần Hàn nữa.
"Đội trưởng, lần này là cơ hội khó được, vì sao anh không thừa thắng xông lên, quét ngang cả những khu khác nữa? Chúng ta có lực lượng này mà?" Lâu Hải Âm tò mò hỏi.
Cô hỏi như vậy vốn không phải là bản thân cô có ý nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy với tính cách của Hứa Thâm, từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy, thật sự có chút kỳ quái.
Cô muốn biết được nguyên nhân.
Hứa Thâm mở mắt ra, nhìn thấy đám người Tiết Môi cũng đang hướng ánh mắt tò mò nhìn sang bên này, hắn nghĩ ngợi một lát, mới nói: "Nếu hiện tại chúng ta sát nhập cả sáu khu… Ừm, trước tiên không cần quan tâm tới chuyện Nghĩ Hậu sẽ trở về bất cứ lúc nào, vì cho dù Nghĩ Hậu không ra mặt, Dạ Thử Vương cũng sẽ không kiềm chế được mà ra tay."
"Tôi vốn là thân vệ, một khi thống hợp sáu khu, bản thân lập tức để lộ tin tức, sẽ khiến những kẻ khác nhìn thấu toàn bộ tình hình."
"Hơn nữa, một khi chúng ta thống nhất dung hợp cả sáu khu, chẳng hóa ra tâm huyết của Dạ Thử Vương uổng phí hết rồi sao? Hắn sẽ không trơ mắt nhìn tôi hoàn thành tất cả những chuyện này."
Nghe được lời nói của Hứa Thâm, mọi người đều ngơ ngác, rồi giật mình thon thót.
Thì ra là thế, khó trách đứng trước thời cơ tốt như thế, Hứa Thâm lại lựa chọn dừng tay.
Nếu Hứa Thâm thống nhất dung hợp cả sáu khu, ngược lại hắn sẽ trở thành tấm mộc đầu tiên ngăn cản cuộc chiến giữa Nghĩ Hậu và Dạ Thử Vương.
(Tấm mộc này vừa có nghĩa là cái cớ vừa có nghĩa là tấm lá chắn, bức bình phong)
Đến lúc đó, Hứa Thâm và Dạ Thử Vương không thể không giao phong khai chiến.
Về phần hai người liên hợp phản bội Nghĩ Hậu... chưa chắc Dạ Thử Vương đã tin tưởng hắn.
Suy cho cùng, Hứa Thâm vốn là thân vệ của Nghĩ Hậu, hắn lại dám gióng trống khua chiêng thống nhất dung hợp cả sáu khu dưới quyền quản lý của cô ấy, ai biết đằng sau chuyện này có phải Nghĩ Hậu đang thả mồi hay không?
Không được Nghĩ Hậu ngầm đồng ý, một thân vệ như hắn làm sao dám làm?