Dưới tầng tầng sóng cuộn, hồ máu tràn lên mặt đất, xu thế vô cùng hung hãn như muốn bao trùm toàn bộ mặt đất xung quanh.
Nhưng đột nhiên điện quang màu vàng lóe sáng, bóng dáng chiến sĩ nọ vốn đã bị bao phủ vào trong, chợt lao ra ngoài, huyết dịch dưới chân đều bị ép phải lui lại, không thể tới gần đối phương được.
Cùng lúc ấy, ánh mắt của gã cũng trở nên càng hung hiểm hơn.
Hứa Thâm ngưng thần quan sát, bỗng nhiên lại nhìn thấy một chi tiết đáng ngờ.
Phía trên chiến giáp bao phủ toàn thân chiến sĩ nọ và thanh trường mâu trong tay đối phương, đều xuất hiện một tầng rỉ sét loang lổ.
Nhưng tầng vật chất kia lại không phải rỉ sét, nó là máu tươi khô cạn.
Và vết tích máu tươi nọ đang dần dần giảm bớt, tựa như bị tróc ra.
Chuyện này…
Ngay sau đó, tia chớp màu vàng lại xuất hiện. Lần này, Hứa Thâm quan sát nó càng thêm cẩn thận, có mặt nạ ác quỷ gia tăng thị giác và cảm nhận, dường như trong mắt hắn, tốc độ lóe sáng của tia chớp màu vàng nọ cũng chậm hơn một nửa so với ban đầu.
Hứa Thâm có thể nhìn thấy độ cong của tia chớp, và nó sinh từ chính những phần "Rỉ sét" phía trên chiến giáp và trường mâu kia.
Ngay thời điểm Hứa Thâm quan sát đến đoạn này, bỗng nhiên chiến sĩ nọ nâng tay, cắn rách một ngón.
Máu tươi bắn tung ra, gã nhanh chóng bôi máu của mình lên trường thương, tiếp đó tia chớp màu vàng bên trên trường thương nọ lóe sáng chói lòa.
Chiến sĩ nọ lại tiếp tục cầm thương đạp xuống hồ máu, giết thẳng về phía Hải Tước.
Hải Tước nhíu mày, máu trong hồ lập tức sôi trào, ngưng tụ ra một bóng dáng cực lớn, giống bản thể của bà như đúc.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên Hứa Thâm cảm thấy lực lượng huyết dịch lưu động trên mặt đất dưới lòng bàn chân mình càng ngày càng mạnh, thậm chí máu tươi còn kéo lại hai chân hắn, từ từ lan tràn về phía xa xa.
Hứa Thâm cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trong màn huyết dịch bên chân mình hiện ra gương mặt của Hải Tước.
Gương mặt nọ chỉ lớn bằng bàn tay, tinh xảo mà xinh đẹp, trong biểu cảm hiền lành mà yên lặng kia còn lộ ra vài phần thiếu nữ. Bà ấy nhẹ giọng nói: "Để tôi đưa cậu rời đi trước."
Hứa Thâm lập tức ngưng bặt.
Haizzz… thực sự là một lời đề nghị không thể từ chối.
Xem ra hắn đã trở thành bình dầu kéo mất rồi.
(Bình dầu kéo: chỉ người vô dụng, làm liên lụy tới những người khác)
"Tôi muốn đi theo ca ca." Hắc Tuyết vừa thấy Hứa Thâm bị đưa đi, cũng lập tức ngừng chiến đấu.
Trên thực tế, từ khi trận chiến bắt đầu đến bây giờ, thân thể của cô ấy vẫn một mực quấn quanh trên người Hứa Thâm, không có ý định rời đi.
"Không sao cả." Hải Tước nhẹ giọng nói.
Hắc Tuyết nghe nói như thế, chẳng những không vui vẻ chút nào, ngược lại còn phồng hai má, tỏ vẻ bản thân không hài lòng.
Hứa Thâm nhìn ra tâm tư nhỏ của Hắc Tuyết, thầm nghĩ quả nhiên mấy cô gái này không dễ đối phó [1], kể cả khư...
[1] : nguyên văn là nan triền 难缠, từ này vừa có nghĩa là khó đối phó, vừa có nghĩa là khó giao lưu, tiếp xúc.
Theo huyết dịch lưu động, Hứa Thâm cùng Hắc Tuyết bị đưa đến biên giới hồ máu, mà hồ máu này lại tiếp tục được mở rộng hơn lúc trước, tựa như khôn cùng vô tận, khiến cho Hứa Thâm nhìn mà kinh hãi.
Chẳng lẽ đây là năng lực của Hải Tước?
Trong nháy mắt, bóng dáng của chiến sĩ kia đã biến mất trước mắt Hứa Thâm.
"Hai người cũng đừng ham chiến, có thể chạy nhớ phải bỏ chạy." Hứa Thâm nói với gương mặt Hải Tước dưới chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hải Tước lộ ra nụ cười: "Năng lực của người nọ khắc chế tôi, đánh giết hắn có chút lao lực, tôi cũng chuẩn bị dời đi rồi."
Hứa Thâm gật gật đầu, hắn và vị quân vương kia vốn không oán không cừu. Tuy lần này sau khi nảy sinh xung đột, hắn sẽ nhớ kỹ đối phương, nhưng trước mắt, muốn để ba người Hắc Tuyết đánh giết đối phương, cũng rất lao lực… Cho nên kết quả tốt nhất chính là đánh lui người nọ rồi mau chóng bỏ chạy.
Dòng sông huyết dịch đưa Hứa Thâm và Hắc Tuyết đi được một đoạn nhất định, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hải Tước liền biến mất trong màn máu tươi bên dưới, huyết dịch cũng không còn kéo dài thêm nữa.
Hắc Tuyết lập tức nói với Hứa Thâm: "Chúng ta đi thêm một đoạn nữa, chờ ở phía trước tiếp ứng cho bọn họ."
"Được.” Hứa Thâm nói: "Em có thể cảm nhận được hai mẹ con bọn họ không?"
"Ca ca yên tâm, em đã để lại tóc của mình ở trong hồ máu rồi." Hắc Tuyết hì hì cười nói.
Hứa Thâm đã yên tâm rồi. Hắn lập tức dặn dò Hắc Tuyết mang theo mình rời đi, đồng thời mở miệng dò hỏi: "Lúc trước giao thủ, em có thể cảm nhận được năng lực của vị quân vương kia không? Tia chớp màu vàng ấy lại có thể đánh nát tất cả công kích của mấy người bọn em. Em có biết nó mang theo đặc tính gì không?"
"Không biết." Hắc Tuyết lắc đầu, tỏ ra vô tội nói: "Em chỉ có thể nhận ra một loại cảm giác vô cùng thần thánh thôi."
"Cảm giác thần thánh?" Hứa Thâm hơi kinh ngạc về đáp án này.
Nhưng đột nhiên hắn chú ý tới, Mai Phù vẫn một mực đi theo bên cạnh mình đã biến mất rồi.
Hắn khá sửng sốt về tình huống này. Bởi vì tuy Mai Phù rất hay rời đi một khoảng thời gian nào đó, nhưng tại thời điểm then chốt kiểu này, cô lại rời khỏi hắn, chẳng lẽ đã dừng lại bên kia xem cuộc chiến rồi?
...
Trong hồ máu.
Sóng máu cuộn trào mãnh liệt không ngừng vỗ bờ, đánh sâu vào thân thể chiến sĩ nọ, ăn mòn cả mặt đất lẫn cát đá bên trên, biến khu vực xung quanh thành đầm lầy, hạn chế không gian di chuyển của đối phương.
Lúc này, đã có bốn bóng dáng cực lớn đang đứng thẳng bên trong hồ máu, chúng đều mang dáng vẻ của Hải Tước, rồi từ bốn góc độ khác nhau, trực tiếp vươn tay tới, mái tóc thấm đẫm máu tươi, vung vẩy ra ngoài như những cây roi cực lớn.
Sắc mặt chiến sĩ kia đã trở nên âm trầm. Sức bền của con khư trước mắt này có chút khủng bố. Đổi lại là con khư khác, một khi bị thần huyết của gã thiêu đốt, đã sớm tiêu hao thật lớn rồi, nhưng có vẻ như con khư trước mắt này càng đánh lại càng hăng?
Có thể nói, năng lực thần huyết của gã rất khó giải, bởi vì đặc tính của thần huyết có thể khắc chế hết thảy mọi công kích của khư cũng như những loại năng lực quỷ dị khác.
Nói cách khác, khi cơ thể được thần huyết bao trùm, gã có thể miễn dịch với các loại năng lực công kích, kể cả lực lượng tâm linh, ăn mòn, nguyền rủa, cách không ám sát, hay lực lượng vặn vẹo đến từ trong hư không… vân vân.