Sau khi hắn xử lý xong chuyện của cục Khư Bí, Hứa Thâm lái xe rời đi, vào vùng ngoại thành. Căn cứ theo bản đồ khu Hắc Quang, hắn chọn lựa một trấn nhỏ, tên là trấn Long Uyên.
Trấn nhỏ này từng gặp phải khư xâm nhập, từng phải hứng chịu khư cấp C và mấy con khư cấp D tàn sát bừa bãi, lại chậm chạp không được chế tài, khiến cho nhân khẩu trong trấn nhỏ tổn thất thật lớn, số ít những người có tiền trong trấn cũng liên tiếp bị các loại sự kiện quỷ dị không ngừng phát sinh, dọa cho sợ tới mức phải vội vàng cuốn gói rời khỏi nơi này.
Người có tiền rời đi, làm cho kinh tế của trấn nhỏ này ngừng phát triển.
Lượng lớn cơ hội nghề nghiệp mất đi, càng khiến cho nhiều người lựa chọn rời khỏi nơi này, một nhóm người còn lại chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, sống sót qua ngày.
Trấn nhỏ càng lộ ra vẻ hoang vắng.
Hứa Thâm tuần tra một vòng quanh trấn nhỏ, cảm thấy nơi này khá thích hợp để xây dựng một khu nhà xưởng cỡ lớn. Hắn nhanh chóng nói ý tưởng này cho mẹ con Hải Tước và Linh Lục, các cô ấy cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ tương đối lưu tâm tới chuyện thức ăn thôi.
Hứa Thâm lập tức liên lạc với Đại Lỵ Lỵ, để cho cô ấy phụ trách tiếp xúc với trấn trưởng nơi này, thuyết phục đối phương nhượng lại nơi đây.
Với tài lực của hội Truy Quang, nắm trong tay một trấn nhỏ vùng ngoại thành là chuyện dễ dàng.
Và hiển nhiên trong khoảng thời gian xây dựng nhà xưởng tại trấn nhỏ này, Hứa Thâm sẽ tìm cho mẹ con Hải Tước một khu nhà ăn lâm thời.
Mà nơi như vậy, Hứa Thâm lựa chọn ngay một tiểu khu ở khá gần cục Khư Bí.
Và thay vì vận chuyển thi thể khư thú vào bên trong cục Khư Bí, bọn họ có thể trực tiếp vận chuyển đến nơi đây.
Lựa chọn địa điểm xong xuôi, chuyện còn lại chính là xây dựng nhà xưởng và sửa đường, Hứa Thâm đều giao chuyện này cho Đại Lỵ Lỵ đến xử lý.
Chỉ cần điều động tài nguyên của hội Truy Quang, cộng thêm lực ảnh hưởng của hắn tại khu Hắc Quang, có thể dễ dàng hoàn thành những chuyện kiểu này.
Vì thế các ngành khác đều biết về chuyện mở đường lần này.
Về phần nhân công, chắc chắn sẽ là sức lao động giá rẻ nhất rồi.
Mà vì loại chuyện này, Hứa Thâm còn để cho Đỗ Minh đi tới giám sát công việc, cũng chẳng vì chuyện gì khác cả, chỉ là điều động một đội nhân viên trảm khư từ phía Đỗ Minh, rồi để cho bọn họ phụ trách sửa đường đi, dựng nhà xưởng, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Ngay tại thời điểm Hứa Thâm đang ngựa không dừng vó (không ngừng tiến tới) mà bố trí công việc này thì ở các khu khác, thế cục cũng xảy ra không ít biến hóa.
Phương bắc khu Dạ Oanh.
Trong một tòa trang viên nào đó, phía trước chiếc lò sưởi trong tường, bên dưới ánh sáng của đèn dầu hỏa.
Bên trong trang viên này có rất nhiều những vật phẩm trang sức vẫn duy trì theo phong cách quý tộc kiểu cũ, trong phục cổ lại lộ ra tinh xảo và quý khí.
Lúc này đang là tháng tư, thời tiết không lạnh, bởi vậy chiếc lò sưởi trong tường không được đốt nóng.
Dưới ngọn đèn mập mờ, hai bóng dáng đang ngồi bên nhau, cùng điều khiển quốc vương và hoàng hậu trên bàn cờ.
Rất nhanh, thần phụ ở bên trái di chuyển một nước, hoàn toàn định ra thắng bại.
"Vẫn là ông am hiểu thứ đồ chơi này hơn, tôi thua rồi." Phía bên phải, Dạ Thử Vương với dáng người cao to vứt bỏ quân cờ trong tay, tựa vào lưng ghế, tức giận nói.
Thần phụ khẽ cười cười, một ngọn tay móc lấy, quân cờ bị vứt bỏ dưới mặt đất liền trở lại trên bàn cờ.
"Chỉ là vận khí thôi."
"Bớt nói mấy lời vậy đi. Các ông thật sự không định nhúng tay vào chuyện lần này sao?" Dạ Thử Vương ngồi ngay ngắn lại, nheo mắt quan sát con hồ ly trước mắt: "Phối hợp với tôi đoạt lấy thành Bạch Nghĩ đi. Tôi có thể cắt nhường cho ông hai đại khu! Toàn bộ tài chính của hai đại khu này hoàn toàn giao cho các ông, kể cả như vậy, ông cũng không động tâm sao?"
Đúng vậy, Dạ Thử Vương đến tìm bọn họ, chính là để đàm phán.
Ban đầu Dạ Thử Vương cũng đi tìm bọn họ một lần rồi, nhưng đối phương khai ra yêu cầu quá cao, gã không đáp ứng.
Nhưng đêm đó, sau khi Dạ Thử Vương quay về từ khu Hắc Quang, trải qua một hồi suy đi tính lại, gã đã quyết định lại đến đây đàm phán một lần.
"Ba khu." Thần phụ mỉm cười, nâng lên quân cờ bên dưới, tiện tay đùa nghịch.
Dạ Thử Vương tức giận nói: "Các ông định được một tấc lại muốn tiến một thước sao? Ba khu? Sao ông không nói thẳng là nửa tòa thành đi? Nếu tôi từ bỏ chuyện này, các ông cứ tiếp tục hoạt động dưới sự thống trị của Nghĩ Hậu đi, đến lúc ấy, một chút ưu đãi cũng không có đâu!"
"Nghĩ Hậu âm thầm ủng hộ chúng tôi tài chính của một khu." Thần phụ mỉm cười nói: "Kỳ thật chúng tôi cũng từng có hợp tác.”
Dạ Thử Vương hừ lạnh, nói: "Tôi biết, cho nên tôi mới cho các ông hai khu, chẳng lẽ còn không đủ?"
"Chủ tôi từ bi, làm người không thể bội bạc, phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn." Thần phụ nhẹ giọng nói: "Ba khu, không cò kè mặc cả."
"Không có khả năng, nếu cho các ông ba khu, thì tôi lấy tòa thành này làm cái gì? Đừng tưởng rằng không có các ông hỗ trợ, thì tôi không bắt được cô ta. Đến lúc đó, khi thành Bạch Nghĩ thực sự rơi vào trong tay tôi, tôi sẽ không dễ nói chuyện như lúc này đâu.” Dạ Thử Vương lạnh mặt nói.
Thần phụ cười mỉm, không có chút phản ứng gì với lời đe dọa của gã, chỉ thản nhiên nói: "Tôi mặc kệ ai trong số hai người làm vương, thì cho chúng tôi tài chính một khu là giá gốc, nếu không, tôi cũng có thể lựa chọn giúp cô ta."
Ánh mắt Dạ Thử Vương trở nên âm trầm, trong lòng đã tức giận đến siết chặt hai tay.
Thứ cỏ đầu tường chết tiệt này!
Tuy trong lòng vô cùng tức giận nhưng đúng là Dạ Thử Vương không dám trêu chọc vào đám người này.
Phải biết rằng, thế lực Phản Nội Quân đã lan tràn tới khắp các tòa thành, trong nội bộ của bọn họ cũng có vài vị quân vương tọa trấn, nếu gã đắc tội với đám điên khùng ấy, chỉ sợ sẽ gặp phải khá nhiều phiền toái.
"Vậy ông có thể cam đoan, Phản Nội Quân các ông tuyệt đối không tham dự vào kết cục của trận chiến này không?" Dạ Thử Vương trầm giọng nói.
Thần phụ đã dọn xong những quân cờ, lại hậm rãi tựa vào lưng ghế dựa, ngửa người ra sau, có vẻ ánh mắt càng chếch lên phía trước hơn vài phần: "Đương nhiên, không nhúng tay vài chuyện nội bộ trong thành, vốn là quy củ của Phản Nội Quân chúng tôi, dù sao địch nhân của chúng ta cũng là nội thành."