Con ngươi trong mắt Ước Nặc co rút lại.
Rồi ngay trong tầm mắt của ông ta, một mảnh tóc đen nhanh chóng lao tới, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, chúng nó đã xỏ xuyên qua vầng trán của ông ta.
Thân thể Ước Nặc cứng đờ như bị điện giật, ngay sau đó, lượng lớn tóc đen từ trong miệng, mũi, lỗ tai, hai mắt của ông ta ùn ùn lao ra ngoài, y như một dòng nước suối màu mực chảy ra, sau đó mượt mà lan tràn xuống đất.
Dưới suối tóc màu đen bao phủ, cả thân thể Ước Nặc đang nhanh chóng hòa tan ra.
Tới lúc này, người phụ nữ bên kia đã vọt tới cửa mật thất, sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, bà tay cầm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh ra ngoài, nhưng lượng lớn tóc đen đã kéo dài tới trên vách tường.
Cánh cửa kia vừa để lộ ra một khe hở nhỏ, đã bị tóc đen ngưng tụ thành bàn tay đè lại.
"Đừng giết..." Người phụ nữ nọ hoảng sợ, vội vàng xoay người cầu xin.
Nhưng hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt của bà ta chính là gương mặt hờ hững, không chút lay động của thanh niên kia.
Trong nháy mắt, máu tươi bắn tung toé lên khung cửa, sau đó lượng lớn máu tươi bắt đầu chảy dọc theo cánh cửa kia, xuống dưới đất.
Từng lọn tóc đen cũng theo đó mà buông xuống, dần dần bao phủ lấy vũng máu tươi kia, tựa như đang hút vào.
Bầu không khí trong mật thất lại trở về với tĩnh lặng.
Gương mặt trắng như tuyết vừa được những sợi tóc màu đen bện lại, ngưng kết mà thành ở trên vai Hứa Thâm, lại khe khẽ kéo dài ra ngoài, tiến đến phần cổ của hắn, vẻ mặt mang theo nụ cười tranh công nịnh nọt: "Ca ca, chúng đều là của em đúng không?"
"Chừa chút cho anh." Hứa Thâm nói.
"Ừm..." Gương mặt Hắc Tuyết lộ ra một tia không nỡ, nhưng chỉ giây lát sau, cô ấy đã nhoẻn miệng cười, rồi “Ừ” một tiếng, đồng ý.
...
Một chiếc xe vật tư đang chạy như bay trên đường nội thành.
Bên trong xe, Lâu Hải Âm vươn tay, đặt lên cửa kính xe, ngọn gió mát từ cánh đồng bao la bên ngoài, nhẹ nhàng lướt qua hai má, khe khẽ kéo lọn tóc trên mặt cô ấy ra đằng sau tai.
Chiếc xe vừa chèn qua một viên đá, một chút xóc nảy rất nhỏ đã kéo suy nghĩ trong đầu Lâu Hải Âm trở về.
Vừa vặn tại lúc này, dụng cụ truyền tin trong người cô vang lên.
Lâu Hải Âm lấy dụng cụ truyền tin từ bên trong trang phục tác chiến ra, nhìn thấy cái tên trên màn hình, vẻ mặt lập tức hiện ra một chút ngưng trọng. Cô nghiêm túc nhận cuộc gọi: "Đội trưởng."
"Còn bao lâu nữa cô sẽ quay về?"
"Sắp rồi."
"Được."
Cuộc gọi chấm dứt.
Trong tầm mắt Lâu Hải Âm đã xuất hiện bức tường cao ngăn cách nội thành và thành Để. Phía trên tường cao bị một tầng sương mù loãng bao phủ, nó che khuất tầm mắt, khiến cho người ta không nhìn được tình huống bên trên.
Nếu không có bức tường này, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Không bao lâu sau, đoàn xe vật tư đã chạy khỏi tường cao.
Thủ tục kiểm tra khi rời khỏi nội thành có vẻ tùy ý hơn lúc tiến vào nội thành ý nhiều lắm.
Chờ đến khi bọn họ rời khỏi thông đạo, Lâu Hải Âm vội vàng hướng ánh mắt tìm tòi chung quanh, rất nhanh cô đã nhìn thấy một bóng dáng cô đơn, lặng lẽ đang đứng trên con đường phía xa.
Người nọ im lìm đứng ở nơi này, bỗng nhiên lại mang tới một chút cảm giác như bị cả thế giới cô lập.
Trong lòng Lâu Hải Âm dâng trào một chút xúc động, cô cảm thấy bóng dáng nọ quá mức cô đơn.
Nhưng cô lại không thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp khác đang đứng sóng vai bên cạnh người kia. Cô gái ấy luôn như một người em gái cách vách, vẫn một mực làm bạn bên người vị thanh niên kia.
Rất nhanh, chiếc xe đã chạy đến trước mặt đối phương.
"Trở về thuận lợi chứ?" Hứa Thâm ngồi vào bên trong xe, thuận miệng dò hỏi một câu.
Kỳ thực, Hải Tước và Linh Lục đã quyết định đi theo, cho nên hắn đã không thèm để ý tới lần này bọn họ chọn mua được bao nhiêu đơn đặt hàng nữa, đây chỉ thuần túy là hỏi cho có mà thôi.
"Ừm." Lâu Hải Âm gật đầu: "Chúng ta đặt tiền vào đúng chỗ, cho nên bọn họ không gây khó dễ cho chúng ta."
Hứa Thâm hơi hơi gật đầu, chuyện lần này cũng để lộ ra một tin tức, phỏng chừng quá trình chèn ép của Mặc gia kia đã hết thời gian hiệu lực rồi.
Dù sao những công xưởng này vốn không phải do Mặc gia trực tiếp điều khiển, thêm nữa, mọi người đều ra ngoài làm ăn, ai sẽ nguyện ý nhìn một đống tiền đi ngang qua trước mặt mình?
Lại nói, bán dược tề cho nội thành, tuyệt đối không kiếm được nhiều tiền như bán cho thành Để.
Ừm… rất nhiều trên thế giới đều là như vậy.
Cùng là một loại hàng hóa như vậy, nhưng bọn họ bán cho kẻ có tiền lại rẻ hơn bán cho người nghèo.
Lâu Hải Âm đưa mắt nhìn Hứa Thâm, hắn về trước bọn họ, hiển nhiên đã xử lý xong chuyện của mình rồi.
Nhưng cô chỉ nghĩ như vậy thôi, không có mạo muội hỏi hắn đã đi làm chuyện gì.
Đoàn xe nhanh chóng từ nội thành quay về đến cục Khư Bí.
Hứa Thâm lập tức đao to búa lớn [1] tiến hành điều chỉnh một loạt những chế độ.
[1] : chỉ hành động dứt khoát, mạnh mẽ.
Đầu tiên là tính toán rành mạch lượng Tịnh Khư Tề còn tồn kho trong cục Khư Bí, sau đó căn cứ vào lượng tồn kho, điều chỉnh mức khen thưởng phân phối cho đội trảm khư.
Xét về tổng thể, chế độ khen thưởng mới được đề cao hơn 50 % so với ban đầu.
Nói cụ thể hơn một chút, ban đầu, khi hoàn thành một lần nhiệm vụ cấp C, toàn bộ tiểu đội có thể nhận được 60 bình Tịnh Khư Tề khen thưởng, hiện giờ đã tăng lên thành 90 bình, thậm chí còn tiếp cận 100 bình.
Tài nguyên được mở ra, sẽ làm cho thực lực của mỗi một tiểu đội trảm khư tăng trưởng thật nhanh trong ngắn hạn.
Sau khi càng nhiều người đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu, xác suất tấn chức lên hình thái thứ hai cũng càng cao hơn.
Mà thực lực của tiểu đội trảm khư tăng tiến, lại trực tiếp làm cho số lượng khư thú mà Hứa Thâm đạt được tăng lên.
Trước mắt, muốn nuôi dưỡng Hải Tước và Linh Lục, nhất định phải cần lượng lớn khư thú, nếu số lượng khư thú chưa đạt tới trình độ thỏa mãn, cũng chỉ có thể sử dụng người đến bổ sung vào.
Đám cao tầng Ngụy Ngôn tỏ vẻ lo lắng về chính sách điều chỉnh tài nguyên Tịnh Khư Tề này, nhưng Hứa Thâm không định giải thích quá nhiều, cũng may hiện giờ hắn cũng không cần giải thích nhiều với bọn họ.