Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 738 - Chương 738. Đáp Án Còn Không Rõ Ràng Sao?

Chương 738. Đáp Án Còn Không Rõ Ràng Sao? Chương 738. Đáp Án Còn Không Rõ Ràng Sao?

Vậy là trong lúc bọn họ không hay biết gì, đối phương lại có thể tìm được đến nơi này?

Hơn nữa, mật thất này vốn được xây dựng từ Khư Thạch, vậy mà Hứa Thâm vẫn có thể lẻn vào, còn không gây ra bất cứ tiếng động nào? !

"Vẫn là giải quyết ông luôn, sẽ ổn thỏa hơn." Hứa Thâm nhẹ giọng thở dài nói, giống như đang tự hỏi tự quyết định.

Thân thể Ước Nặc khẽ run rẩy, ông ta vừa được tận mắt chứng chiến loại năng lực quỷ dị của Hứa Thâm, cũng hiểu được hiệu quả áp chế của thứ năng lực ấy đáng sợ tới cỡ nào, bởi vì lúc nãy, suýt chút nữa ông ta còn không thể phóng thích được lồng giam tâm linh tầng thứ ba.

"Cậu… cậu, làm sao mà cậu có thể biết tôi còn chưa chết..." Giọng nói của Ước Nặc cũng run lên nhè nhẹ.

Giờ khắc này, ông ta thật sự có chút rối rắm.

Rõ ràng khôi lỗi huyết nhục của ông ta đã chết ngay trước mắt Hứa Thâm, vì sao đối phương vẫn có thể truy tung đến tận đây?

Phải biết rằng, để làm bộ khôi lỗi kia càng thêm chân thật, thậm chí ông ta còn vứt bỏ hai kiện khư binh vô dụng mà?

Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Chỉ có thể trách ông thôi, cái đầu trọc của ông đã bán đứng ông rồi."

Dưới hiệu quả áp chế của năng lực lấy nhỏ đổi lớn, địch nhân sẽ bắt đầu chịu phản ứng ngược [1], mà trong quá trình lão hóa ngược ấy, đối phương vẫn một mực duy trì hình tượng đầu trọc kia, đương nhiên sẽ làm Hứa Thâm hoài nghi.

[1] : tác dùng từ thối hóa 退化 nghĩa là thoái hóa, thụi lùi, biến chất… nhưng mà mình thấy dùng mấy từ kia không thích hợp lắm, bởi vì địch nhân bị suy yếu nhưng lại không suy yếu theo kiểu già hóa mà là trẻ hóa. Tạm thời mình không tìm được từ nào hay, mọi người tìm được từ hay hơn thì bảo mình với nha.

Lấy bản thân làm ví dụ, Hứa Thâm tin tưởng rằng tuyệt đại đa số người bệnh đều sẽ nổi lên sát tâm với Ước Nặc, lo lắng trí nhớ của bản thân bị ông ta nhìn trộm.

Trong khi ấy, rõ ràng đối phương đã làm loại công việc này trong khoảng thời gian khá dài rồi, vậy mà vẫn có thể sống sót???

Hai loại manh mối này kết hợp với nhau, thoạt nhìn chỉ là một dấu vết nhỏ bé, nhưng vẫn đủ dữ kiện để Hứa Thâm tìm được đáp án.

Người phụ nữ bên cạnh nghe được lời này, sắc mặt trở nên xanh mét.

Bởi vì khi bà ta chế tạo khôi lỗi, phỏng chế theo dáng vẻ của Ước Nặc, tự nhiên sẽ lựa chọn một con rối đầu trọc.

Nhưng ai có thể dự đoán được năng lực của Hứa Thâm lại có thể làm cho người ta phản lão hoàn đồng?

Và con rối đầu trọc có lột xác như thế nào chăng nữa, cũng không thể đạt tới trình độ chân thực như bản thể được, bởi vì trên tài liệu ban đầu vốn không có tóc cắm rễ trên đầu, tự nhiên nó cũng không thể mọc tóc trong quá trình phản lão hoàn đồng.

Bởi vì thứ bị phản lão hoàn đồng chính là tài liệu!

Thậm chí, nếu con rối nọ bị phản lão hoàn đồng đến thời kỳ sơ sinh, nó sẽ lộ ra bộ mặt đích thực là một đống tài liệu máu thịt, tới lúc ấy, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu.

Nhưng hiển nhiên năng lực của Hứa Thâm còn chưa đạt tới trình độ cực hạn như vậy.

Chẳng qua đã đến nước nảy, có nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng…

Ai có thể ngờ được, chỉ một chi tiết nhỏ bé đến thế, tới hiện giờ lại biến thành lỗ hổng trí mạng?

Và ai có thể ngờ được, phục bút [2] tử vong lại chính là cái đầu trọc?

[2] : ám hiệu ngầm, mầm mống được gieo từ trước…

"Nếu đã phá hủy thì cũng nên một lần nữa làm lại từ đầu." -- trong đầu người phụ nữ ấy chợt hiện lên câu nói mà Hứa Thâm từng thốt ra khi giết chết Ước Nặc lúc trước.

Bà ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một lời nói thuận miệng mà thôi, nhưng tới bây giờ, khi hồi tưởng lại, mới phát hiện ra rằng, hiển nhiên ngay từ khi đó, đối phương đã đoán ra được điều gì rồi!

Tâm tư thật đáng sợ!

Người phụ nữ nọ lại chậm rãi lui về phía sau, nhưng đến lúc này, bước chân bà ta đã lui tới sát vách tường, không còn đường nào để lui lại nữa.

Sắc mặt bà ta trở nên tái nhợt.

Đối phương có thể lặng yên không một tiếng động tìm kiếm tới tận nơi này, lại đủ khả năng thoát khỏi lồng giam tâm linh của Ước Nặc… tới hiện giờ bà cũng không cho rằng hai người bọn họ đối đầu với một mình hắn, lại có thể giết chết đối phương.

"Đến tột cùng năng lực của cậu là cái gì? Làm sao cậu có thể không một tiếng động tiến vào tận nơi này?" Ước Nặc sợ hãi nhìn Hứa Thâm, lập tức bật ra một chuỗi câu hỏi.

Kỳ thực mấy câu hỏi này chỉ để kéo dài thời gian mà thôi, bởi vì ngay lúc âm thanh được cất lên, lão cũng đang âm thầm súc lực và điều chỉnh năng lực của mình.

Hứa Thâm tùy ý nói: "Đáp án còn không rõ ràng sao?"

Hai người phía đối diện đều sửng sốt.

Ánh mắt Hứa Thâm không có một chút cảm xúc dao động nào, bỗng nhiên trên vai hắn ùn ùn xuất hiện thật nhiều sợi màu đen.

Cùng lúc ấy, gương mặt của Hắc Tuyết cũng nhô lên khỏi bả vai Hứa Thâm, tuyết trắng mà xinh đẹp.

"Có thể không gặp phải bất cứ trở ngại nào cũng có thể tiến vào nơi đây, tự nhiên là... buông xuống từ tầng sâu trong Khư giới."

"Khư cấp A..."

Ước Nặc và người phụ nữ nọ đều ngây ngẩn cả người, sau đó hướng ánh mắt ẩn chứa vô vàn kinh hãi nhìn về phía con khư thú mới ló đầu ra khỏi bả vai Hứa Thâm

Ngay tại khoảnh khắc này, trong đầu bọn họ sinh ra một loại ảo giác, thanh niên trước mắt chính là nhân khôi [3] đã bị khư thú ký sinh!

[3] : khôi lỗi bằng người sống.

Tổ hợp trước mắt, gồm có một thanh niên quỷ dị cùng một con khư thú khủng bố…

Đến tột cùng là bọn họ đã trêu chọc vào một tồn tại như thế nào đây?

"Ca ca, em bắt đầu luôn nhé." Hắc Tuyết cười hì hì nói.

Hứa Thâm không nói gì.

Không nói gì chính là ngầm đồng ý.

Hắc Tuyết lập tức phát ra tiếng cười trong như chuông bạc, sau đó vô số sợi tóc màu đen được thúc đẩy, bắn nhanh về phía hai người đối diện.

Ước Nặc và người phụ nữ nọ đều giật mình bừng tỉnh, sau đó, vô cùng hoảng sợ, vội vàng xoay người bỏ chạy!

Lồng giam tâm linh! !

Hốc mắt Ước Nặc đỏ lên, ông ta đã toàn lực phóng ra năng lực của mình, muốn tranh thủ một chút thời gian thoát thân.

Tinh thần lực vặn vẹo giống như một mũi nhọn, thẩm thấu vào trong cơ thể con khư thú trước mắt, nhưng nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt trắng như tuyết kia, chẳng những không chịu chút ảnh hưởng nào, ngược lại, nụ cười nọ lại càng thêm nồng đậm.

"Cái đầu của người ta… ở trong này mà." Đột nhiên một nhúm tóc đen khác bện chặt vào nhau, nhanh chóng ngưng kết, và chỉ trong nháy mắt đã xây dựng nên một gương mặt nhỏ xinh trắng như tuyết, trên môi vẫn nở rộ nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Ước Nặc.

Bình Luận (0)
Comment