"Vừa rồi thân thể ca ca có chút run rẩy, rồi tự chủ làm ra phòng ngự và công kích, trực tiếp giam cầm người nọ lại, em còn nghĩ rằng nếu hắn thoát ra được, em sẽ xuất thủ giúp anh áp chế hắn một chút đó." Hắc Tuyết nói: "Ca ca vừa kêu gọi em ư?"
Quả nhiên tư tưởng bị ngăn cách... Hứa Thâm hỏi: "Tôi đã trúng chiêu được bao lâu?"
"Khoảng 3 phút."
Hứa Thâm ngẩn ra, chỉ 3 phút thôi sao?
Hắn đã ở bên trong thế giới kia gần một tháng đó!
Hứa Thâm đưa mắt nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn dưới mặt đất, im lặng một thoáng rồi đứng dậy nói: "Đi thôi."
Trong một góc tối, dưới mặt đất bên ngoài một phòng khám nào đó.
Nơi này có mật thất, và hiện tại trong mật thất có ba màn hình tivi đang phát hình ảnh về một văn phòng vô cùng hỗn độn.
Đúng là phòng khám trên lầu ba của Ước Nặc.
Hai người đang đứng trong mật thất vừa nhìn thấy thanh niên kia đứng dậy rời khỏi văn phòng, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh sáng mỏng manh chiếu lên mặt hai người ấy, một người có làn da nhăn nheo, trên đầu không có tóc, một người trên má có vết sẹo màu đen rất giống như đuôi bọ cạp, màu da thô ráp.
Hiển nhiên hai người này, một là lão giả, một là phụ nữ trung niên.
"Một kẻ thật đáng sợ."
Nếu Hứa Thâm có mặt ở nơi này, hắn sẽ nhận ra, gương mặt của lão giả nọ, đúng là Ước Nặc.
Ông ta đưa mắt nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn trên màn ảnh, trong lòng hãy còn sợ hãi, lập tức cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình.
Lúc trước cánh tay ấy vừa chuyển thành làn da trắng nõn, lúc này lại nhanh chóng khôi phục thành đôi tay già nua nhiều nếp nhăn rồi.
Dù quá trình ấy biến hóa rất nhanh, chỉ xuất hiện trong một thoáng ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Bởi vì năng lực của thanh niên kia lại có thể thông qua khôi lỗi ảnh hưởng đến bản thể của ông ta, hệt như nguyền rủa vậy!
"Người này rất nguy hiểm, vì sao vừa rồi ông không trực tiếp thông qua lồng giam tâm linh giết chết hắn đi?" Người phụ nữ bên cạnh cau mày nói, năng lực của bà ta là khôi lỗi huyết nhục.
Và "Ước Nặc" trong phòng khám kia chính là một bộ khôi lỗi do bà chế tạo ra.
Bên trong bộ khôi lỗi nọ có một chút huyết dịch của Ước Nặc, dưới năng lực của bà ta thúc giục. nó có thể kế thừa năng lực của Ước Nặc.
Và thông qua phương pháp này, Ước Nặc có thể tiến hành phóng thích năng lực ở khoảng cách thật xa.
Khiến cho một loại năng lực cận chiến biến thành viễn trình, không cần phải nghi ngờ khôi lỗi huyết nhục này là một loại năng lực phụ trợ rất mạnh.
"Bà nghĩ rằng tôi không dùng ư?" Trong mắt Ước Nặc vẫn còn nguyên rung động, ông ta nói: "Ngay trước khi thằng nhóc kia phóng thích năng lực, tôi đã kéo hắn đến tầng thứ hai của lồng giam tâm linh, muốn thay đổi nhận thức của hắn, kết quả là năng lực phản ứng của hắn càng mạnh hơn. Sau đó tôi bất đắc dĩ phải kéo hắn tiến vào tầng thứ ba."
Người phụ nữ nọ sửng sốt, lại hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ước Nặc: "Vậy vì sao…?"
Ước Nặc cười khổ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: "Đây mới là điểm đáng sợ của hắn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một kẻ có thể tự chủ thoát khỏi tầng thứ ba của lồng giam tâm linh... hẳn là hắn đã tự phong sát tâm linh của chính mình!"
"Phong sát (niêm phong và giết chết) tâm linh của chính mình?" Người phụ nữ nọ vô cùng kinh ngạc, bà ta buột miệng hỏi: "Làm như vậy không phải hắn đã trở thành một kẻ điên sao?"
"Chẳng lẽ bây giờ hắn còn chưa đủ điên hả?" Ước Nặc tức giận nói: "Thằng nhóc ấy có thể ngăn cách tâm linh của chính mình. Tôi hoài nghi, thậm chí hắn còn tự xóa bỏ tâm linh của chính mình rồi cơ. Mà nếu nói như vậy..."
Từ trong đáy mắt ông ta để lộ ra vài phần sợ hãi: "Nói như vậy, đó chính là bóp chết tinh thần, cũng chính là quá trình mà một vị quân vương nhất định phải đi qua, tinh thần Niết Bàn!"
Tinh thần Niết Bàn!
Người phụ nữ nọ vừa nghe được bốn chữ này, thân thể lập tức chấn động.
Quân vương cần Niết Bàn tái sinh, và quá trình này còn phải diễn ra trên cả thân thể lẫn tinh thần.
Cũng vì chuyện này mới khiến đa phần những vị quân vương đều có tính tình lạnh lùng lại kỳ quái, không thể nắm bắt được, nếu so sánh với đám hình thái thứ hai có tố chất thần kinh, thì tính tình của quân vương càng giống một vực sâu tĩnh lặng hơn, và mặc cho kẻ khác to gan tới mức nào, cũng không dám tiến vào lục lọi bí mật trong nội tâm của một vị quân vương.
Mà thanh niên trước mắt... lại hoàn thành tinh thần Niết Bàn rồi?
Nghĩa là… hắn đã đặt nửa bước chân vào lĩnh vực quân vương, và trong tương lai nếu có cơ duyên tái sinh sau khi Niết Bàn, hắn có thể trở thành quân vương? !
"Thằng nhóc này đến từ thành Để, cũng không biết là tòa thành Để nào."
"Có lẽ trong tương lai không lâu, khi một tòa thành Để nào đó sản sinh ra một vị quân vương, chúng ta sẽ biết."
Ước Nặc thu hồi ánh mắt từ trên màn ảnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Hiện tại, hãy để cho chúng ta nhìn xem thế giới tâm linh của hắn đi. Tôi thật sự tò mò hắn phản ứng kịch liệt như vậy, đến tột cùng là bên trong thế giới tâm linh của hắn đã trải qua những chuyện gì rồi..."
“Tới cuối cùng, trong nội tâm của một người sẽ âm u thú vị đến mức nào đây?"
Trên mặt Ước Nặc lộ ra vẻ nghiền ngẫm pha lẫn với hưng phấn dạt dào: "Nếu trong tương lai, hắn trở thành quân vương, chúng ta còn có thể bán phần trí nhớ này cho quân vương khác. Ây cha, giá cả vô cùng đắt đó!"
Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn ông ta, nhưng không nói điều gì cả, có vẻ bà ta đã sớm quen rồi.
"Thích lục lọi bí mật bên trong nội tâm của người khác, ông cũng thật thú vị." Bỗng nhiên một âm thanh vang lên.
Nụ cười hưng phấn trên mặt Ước Nặc lập tức biến đổi, ông ta vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng đang đứng bên trong mật thất, ngay sau lưng mình, khoảng cách hai bên không quá xa.
Gương mặt người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng biến sắc. Bà ta hoảng sợ nhìn lại, bắt gặp bóng người kia trước tiên, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng rút lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách.
"Làm sao có thể? !" Ước Nặc và người phụ nữ nọ đều bị dọa sợ rồi.
Bởi vì người thanh niên mà bọn họ đang nhìn thấy ngay trước mắt mình kia, người vừa bỗng nhiên xuất hiện bên trong gian mật thất này, đúng là Hứa Thâm vừa rời đi không lâu trước đó.
Hôm nay tác không có chương nhà mn