“Nhận thức trong đầu bọn họ đã vặn vẹo, thậm chí khi nhìn thấy nhân loại với cách ăn mặc hơi đặc biệt một chút, hình ảnh trong mắt bọn họ sẽ bị bóp méo thành khư thú. Lấy ví dụ như nhóm phú hào mặc trên người những bộ quần áo vàng bạc châu báu lấp lánh, đầy quý khí, thì ở trong mắt bọn họ, những người ấy chính là ác mộng đang giương nanh múa vuốt."
"Và thường thường, những bệnh nhân loại này sẽ sụp đổ ngay tại tầng thứ nhất của lồng giam tâm linh, và tôi chỉ có thể thông qua dao động tâm linh của bọn họ để cảm nhận mức độ cảm xúc sụp đổ trong lòng bọn họ, từ đó phán đoán ra trạng thái tinh thần."
Hứa Thâm hơi nheo mắt, hỏi: "Thế tầng thứ hai?"
Thiếu niên Ước Nặc liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nhanh chóng trả lời: "Đó là đợt trị liệu thứ hai sau giai đoạn phán đoán."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Thâm, ông ta cũng không dám thừa nước đục thả câu, lại ngoan ngoãn tiếp tục nói: "Nói về tầng thứ hai của lồng giam tâm linh, chỉ cần hiểu đơn giản thế này, đã chẩn đoán được bệnh, thì cũng có thể trị liệu được. Tôi sẽ thông qua tầng thứ hai của lồng giam tâm linh, thay đổi nhận thức phán đoán của bọn họ, dần dần phục hồi thứ nhận thức vặn vẹo trong đầu bọn họ trở về như cũ."
"Dù sao, tôi cũng là một bác sĩ. Và chỉ biết chẩn đoán bệnh mà không biết cách chữa trị, sẽ không được tính là bác sĩ."
Tựa như thiếu niên Ước Nặc biết được Hứa Thâm còn muốn hỏi thêm điều gì, ông ta lại nói tiếp: "Về tầng thứ ba của lồng giam tâm linh, bình thường tôi sẽ không khởi động nó khi đối mặt với người bệnh, dù sao người bệnh cũng là khách hàng, mà không phải địch nhân, trong khi tầng thứ ba của lồng giam tâm linh là vũ khí mà tôi chuyên dùng để giết địch."
Nói đến đây, trong lòng ông ta cũng yên lặng bổ sung thêm một câu, tầng thứ ba của lồng giam tâm linh, vừa có thể chẩn đoán bệnh, vừa có thể trị liệu, lại càng có thể vặn vẹo nhận thức!
Sau khi nhận thức hoàn toàn bị phá tan, triệt để trở nên vặn vẹo, đó cũng là lúc địch nhân tự hủy diệt chính mình trong điên cuồng.
Đây cũng là một mặt dữ tợn của thứ năng lực trong tay ông ta.
"Nghĩa là thứ mà ông vừa dùng với tôi là tầng thứ nhất?" Hứa Thâm ngưng mắt hỏi.
Thiếu niên Ước Nặc gật đầu: "Đương nhiên."
Nhìn thấy đáy mắt hoài nghi Hứa Thâm, ông ta vội vàng bổ sung: "Dù sao cậu cũng chỉ thanh toán tiền cho đợt trị liệu đầu tiên thôi. Cậu cũng biết đấy, nếu không có tiền, tôi thực sự rất khó khám và chữa bệnh cho cậu."
Ánh mắt của ông ta vô cùng chân thành, không chút hổ thẹn, thậm chí còn là thản nhiên… khi nói lên những điều này.
Hứa Thâm chậm rãi gật đầu.
"Vừa rồi có thể coi là tôi đã mất khống chế ư?"
Không chỉ là mất khống chế... Thiếu niên Ước Nặc thoáng cười khổ, nói: "Là rơi vào tình trạng mất khống chế khá nghiêm trọng, có thể thấy được trạng thái tinh thần của cậu cực kỳ bất ổn, cần tiến hành đợt trị liệu thứ hai."
Hứa Thâm hỏi: "Muốn đánh sâu vào quân vương, cần khôi phục lại nhận thức đã vặn vẹo sao?"
"Đúng vậy, nếu không một khi tấn chức thành quân vương, nhận thức vặn vẹo sẽ làm tự bản thân hủy diệt chính mình, dù đã tấn chức, cũng sẽ bạo tẩu mất khống chế. Thế giới mà chính mình nhìn thấy trước mắt sẽ càng thêm vặn vẹo, sẽ bị những con quái vật trong suy nghĩ chủ quan của bản thân, nhưng vốn không tồn tại ở thế giới chung quanh, công kích, rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt." Thiếu niên Ước Nặc nói.
Hứa Thâm thoáng cân nhắc một hồi, chợt gật gật đầu: "Tôi đã hiểu."
Thiếu niên Ước Nặc khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Thật có lỗi, đã làm ông bị thương." Hứa Thâm chân thành xin lỗi, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thản.
Thiếu niên Ước Nặc đang muốn nói không có việc gì, nhưng chữ từ trong miệng còn chưa bật ra ngoài, đột nhiên từ trong bụng truyền đến một tiếng xé rách.
Ông ta trừng lớn con mắt, kinh hãi cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một sợi xiềng xích bất ngờ xỏ xuyên qua bụng ông ta, sau đó phân liệt, kéo dài vào trong cơ thể, lại chui ra từ trên tay chân.
Cả người đã bị xiềng xích kéo thành chữ thập.
"Nếu đã phá hủy thì cũng nên một lần nữa làm lại từ đầu." Hứa Thâm nhẹ giọng nói.
Thiếu niên Ước Nặc kinh sợ: "Cậu..."
Lời nói còn chưa dứt, xiềng xích lại bất ngờ xỏ xuyên qua, từ trong miệng xé rách ra ngoài, cắt nát đầu lưỡi, xé rách luôn cả cái đầu.
Ước Nặc này chính là trảm khư giả hình thái thứ hai, huống chi ngay ở thời điểm ấy, ông ta đang ở bên trong phạm vi bao trùm của năng lực lấy nhỏ đổi lớn, chiến lực bị giảm xuống, cũng tương đương với giai đoạn đầu, đương nhiên không thể ngăn cản một đòn bạo lực tàn phá của xiềng xích khư lực trong tay Hứa Thâm.
Xiềng xích chuyển động, rồi nhẹ nhàng kéo ra hai kiện khư binh từ bên trong bộ thi thể máu thịt mơ hồ nọ, một cái có hình dạng chìa khóa, một cái có hình dạng răng nanh.
Hứa Thâm thu hồi chúng vào tay, nhưng chỉ đưa mắt nhìn đã tạm thời cất giữ.
Chỉ có người chết mới giữ kín được bí mật, cũng là đối tượng đáng tin cậy nhất.
Trí nhớ của hắn... Tuyệt đối không để ai khác nhìn trộm được.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm quay đầu đưa mắt nhìn chung quanh, tựa như đang dò xét xem có còn địch nhân tồn tại hay không, nhưng trong ánh mắt hắn lại phản chiếu bóng dáng của Mai Phù.
Cô đang ngồi trên một chiếc bàn dài trong văn phòng, hai tay chống xuống mặt bàn, hai chân một trước một sau đu đưa, vung vẩy.
Tựa như Mai Phù cũng chú ý tới ánh mắt vừa xẹt qua của Hứa Thâm, cô lập tức để lộ ra một nụ cười.
Hứa Thâm nhìn thấy toàn bộ những chuyện này, và dường như hắn còn nhận ra trong ánh mắt Mai Phù đã có thêm một chút gì đó, mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ đến tình cảnh bản thân nhìn thấy Mai Phù, ở bên trong cái thế giới được Ước Nặc gọi là lồng giam tâm linh kia.
Chẳng lẽ ... Đó là Mai Phù chân chính?
Hứa Thâm không thể phán đoán được, rút cuộc điều hắn vừa suy nghĩ là đúng hay sai, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, nơi này chính là thế giới chân thật, và hắn chỉ có thể tạm thời lựa chọn làm như không nhìn thấy cô.
"Lúc trước tôi có kêu gọi mấy người, mấy người đều không nghe được sao?" Hứa Thâm nhìn quét một vòng, lại cúi đầu hỏi Hắc Tuyết và Hải Tước.
"Không có." Hải Tước đáp lại thực ngắn gọn.