Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 735 - Chương 735. Hắc Ám Vô Biên Kéo Tới, Nhấn Chìm Tất Cả…

Chương 735. Hắc Ám Vô Biên Kéo Tới, Nhấn Chìm Tất Cả… Chương 735. Hắc Ám Vô Biên Kéo Tới, Nhấn Chìm Tất Cả…

Máu tươi phun như mưa. Hắn nhìn thấy những người trước mắt vọt tới, lập tức điên cuồng vung quyền đánh tới, nhưng dần dần…

Có lẽ do mất máu quá nhiều, khiến cho cái trần nhà trước mắt hắn cũng bắt đầu liên tiếp lắc lư, vị bác sĩ trước mắt cũng biến thành thật nhiều bóng người chồng chéo lên nhau.

"Mau cứu giúp hắn!"

"Mau! !"

Trước khi ý thức chìm vào hắc ám, bên tai Hứa Thâm nghe được tiếng kêu kinh sợ của Ước Nặc.

Rõ ràng một tiếng kêu vang dội như thế, lại thong thả đến vậy, tựa như vừa ấn nút giảm 0,5 lần tốc độ truyền phát âm thanh, khiến cho từng lời nói bỗng trở nên vô cùng chậm chạp.

Cuối cùng toàn bộ âm thanh dần dần đi xa... và triệt để biến mất.

Hắc ám vô biên kéo tới, nhấn chìm tất cả.

Hứa Thâm có cảm giác thân thể của mình đang không ngừng rơi xuống dưới, rơi xuống đến vực sâu không nhìn thấy đáy.

Mãi cho đến khi hắn thấy được một tia ánh sáng mỏng manh ở nơi sâu thẳm trong vùng hắc ám ấy.

Dường như... Nơi đó là một gian phòng?

Ở ngoài cửa phòng, Hứa Thâm thấy được rất nhiều cái đầu vừa ló ra ngoài, có ma ma, Liễu cục, Mộc Vương ...

Hắn đang nhanh chóng tiếp cận gian phòng nhỏ này.

Rồi ngay khi hắn cho rằng thân thể của chính mình sắp rơi xuống đất, hai chân đang chuẩn bị đứng lên, đột nhiên hắn lại phát hiện dưới chân mình vẫn là vực sâu vô tận, để rồi một cước giẫm thẳng vào khoảng không.

Hô!

Đột nhiên Hứa Thâm mở mắt.

Tựa như hắn vừa giật mình, sau đó nhanh chóng bật dậy khỏi chiếc giường nằm bên dưới.

Trước mắt là phòng trị liệu trên lầu ba của Ước Nặc.

Nhưng lúc này, bên trong phòng trị liệu lại có chút hỗn loạn, khắp nơi trên vách tường đều là vết rạch, khe rãnh chẳng chịt.

Cái bàn chung quanh bị ném bay đi, giống như nơi này vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt.

Những đồ sứ tinh mỹ được dùng để trang trí khắp phòng, cũng bị phá hủy hầu như không còn.

Hứa Thâm xoay chuyển ánh mắt, lập tức nhìn thấy một thiếu niên chừng mười mấy tuổi đang đứng cách vị trí của mình chừng ba mét.

Cậu ta đang hướng vẻ mặt sợ hãi, nhìn chằm chằm vào hắn.

Trên mắt cá chân của thiếu niên nọ có xiềng xích khư lực quấn quanh, khiến cho đối phương không thể rời đi.

Thế giới trước mắt Hứa Thâm lại biến hóa, tựa như hắn vừa nhớ tới hình ảnh bên trong phòng bệnh kia, xiềng xích tựa như ống truyền dịch bị hắn đánh đổ xuống mặt đất...

Đáng chết!

Hứa Thâm ôm đầu, mở miệng mắng một câu.

"Đây là năng lực của ông sao?" Hứa Thâm cắn răng, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào thiếu niên đang bị xiềng xích trói buộc trước mắt.

Sau khi ý thức của hắn trở về, sợi xiềng xích kia trói buộc càng thêm chặt, nó chui thẳng vào trong máu thịt trên mắt cá chân của thiếu niên nọ.

"Tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng cậu hiểu lầm rồi." Thiếu niên nọ vội vàng nói: "Tôi không biết vừa rồi cậu đã trải qua những gì, nhưng hết thảy mọi chuyện đều không phải do tôi điều khiển, chúng đều là ý thức tự chủ của cậu thêu dệt nên. Cậu có thể phá tan trở ngại để quay về, điều đó đã đủ để nói lên rằng cậu có thể kiên trì với bản tâm của chính mình."

"Đó cũng chính là thí nghiệm mà tôi dành cho cậu."

Thiếu niên trước mắt đúng là Ước Nặc.

Lúc này, ông ta đang đứng cách Hứa Thâm ba mét, bên trong phạm vi bao trùm của lấy nhỏ đổi lớn.

Thân thể đã quay ngược trở lại, từ lão giả lột xác thành thiếu niên, nhưng vẫn giữ nguyên cái đầu trọc.

Bởi vậy có thể thấy được, chứng rụng tóc thật sự rất khó chữa trị.

Hứa Thâm nhìn thiếu niên Ước Nặc trước mắt, trông thấy dấu vết trên phần cổ của ông ta, cũng không sâu.

Chuyện này không khỏi làm hắn nghĩ đến cảnh tượng chính mình vừa làm tổn thương người nọ ở trong "Hiện thực".

Cũng khiến cho thế giới trước mắt hắn lại chồng chéo, đan xen vào nhau.

Hứa Thâm hung hăng lắc đầu, dùng sức lắc qua lắc lại, loại ảo giác thế giới chồng chéo lên nhau này mới biến mất.

"Nói như vậy, ông đều kiểm tra đo lường những người từng tìm tới nơi này để thí nghiệm như vậy sao?" Hứa Thâm chăm chú nhìn ông ta, ánh mắt mang theo hàn ý mơ hồ như dã thú.

Thiếu niên Ước Nặc gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng tất cả bọn họ đều không thể dựa vào lực lượng của chính mình để phá tan lồng giam tâm linh, chỉ có thể do tôi tự mình thả ra, hơn nữa, khả năng phán đoán của lực lượng ý chí trong đầu bọn họ, cũng được quyết định bởi số tầng của lồng giam tâm linh do tôi chế tạo."

Ánh mắt Hứa Thâm mang theo ý tự hỏi, đồng thời vẫn một mực nhìn chằm chằm vào ông ta, không nói gì nhưng trong ánh mắt đã để lộ ra ý tứ của hắn: cứ tiếp tục nói đi.

Thiếu niên Ước Nặc tạm dừng một chút, mới nói tiếp: “Lồng giam tâm linh của tôi có ba tầng, lồng giam tâm linh thường được dùng để thí nghiệm là tầng thứ nhất, có thể trợ giúp những trảm khư giả hình thái thứ hai như các cậu thí nghiệm ra trạng thái tinh thần của bản thân. Nếu ở tầng thứ nhất, người nọ đã mất khống chế, nghĩa là trạng thái tinh thần của đối phương cực kém, đã không thể phân biệt rõ đâu là hiện thực đâu là ảo cảnh."

Nói đến đây, ông ta liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái: “Cậu cũng biết, tuyệt đại đa số hình thái thứ hai đều không bình thường, chỉ có giống tôi... số ít người như vậy là bình thường."

"Mà theo tình huống bình thường, những hình thái thứ hai không bình thường này, đều sẽ tưởng tượng năng lực của mình thành thân nhân đã mất đi, hoặc là mang theo một loại chấp niệm nào đó. Bọn họ nghĩ rằng chính mình vẫn đang trao đổi cùng thân nhân, kỳ thực hết thảy những chuyện đó, đều là đang trao đổi với năng lực của chính mình mà thôi."

"Đây là trường hợp điển hình của tình huống tinh thần mất khống chế. Bọn họ không thể phân tách được, đâu là hiện thực và đâu là thế giới cho bản thân mình tưởng tượng ra."

"Nhưng một vài người mất khống chế nghiêm trọng, chẳng những ánh mắt bọn họ không nhìn thấy bộ mặt đích thực của năng lực bản thân, thậm chí bọn họ còn không thể nhìn thấy bộ mặt đích thực của thế giới."

Gã lại liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, thấy hắn không cắt ngang, lại tiếp tục êm tai nói:

"Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều hình thái thứ hai có vấn đề. Trong số bọn họ, có người gần như bình thường, nhưng cũng có người gần như đã đi đến biên giới sụp đổ. Và thế giới mà những người sắp mất khống chế kia nhìn thấy, đều là màu da cam hoặc màu xám. Bọn họ nhìn thấy những con ác thú bên trong sương mù, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn xé con người!"

"Toàn bọ đồ ăn, hoa quả mà bọn họ nhìn thấy, đều biến thành máu thịt hư thối."

"Ngược lại khi những người này nhìn thấy máu thịt hư thối, bọn họ lại cho rằng chúng là đồ ăn ngon miệng."

Bình Luận (0)
Comment