Trăng sáng sao thưa cùng ánh mắt trời không ngừng luân phiên qua lại.
Thời gian cứ trôi đi từng ngày.
Trong nháy mắt, Hứa Thâm đã đi vào phòng bệnh này được gần một tháng.
Mỗi ngày Ước Nặc đều đến kiểm tra phòng, và thông qua hiện thực tiến hành bổ sung những thứ tồn tại trong câu chuyện của Hứa Thâm, khiến cho hắn hiểu được tất cả mọi thứ đều có vật đối chiếu ở hiện thực.
Bao gồm cả những người mà hắn quen biết.
Tô Sương là bệnh nhân trong phòng khám của Tiểu Triệu, cô ấy cũng mắc chứng nghi bệnh, nhưng tình trạng nhẹ hơn Hứa Thâm rất nhiều, và trong một lần ngoài ý muốn, Hứa Thâm nhìn thấy cô gái ấy bị bác sĩ khác xâm phạm.
Nghĩ Hậu là một bệnh nhân trong phòng khám số một của Tiểu Triệu, bệnh tình của cô ấy là nặng nhất, nặng hơn Hứa Thâm nhiều lắm. Cô ấy mắc bệnh bệnh tâm thần phân liệt với triệu chứng cực kỳ rõ ràng.
Mai Phù ở bên cạnh, lặng lẽ tiết lộ một chút, cô từng nhìn thấy một mình Nghĩ Hậu phân liệt thành ba tầng nhân cách, bọn họ cứ một mực lầm bầm lầu bầu, nói chuyện với nhau.
Mọi người trong giáo hội Hắc Quang đều là bệnh nhân trong một bệnh viện nhi đồng nằm ngay sát phòng khám của Tiểu Triệu. Những người bị giam giữ bên trong đều là trẻ vị thành niên.
Nói cách khác, những người vốn là tứ đại giáo chủ của giáo hội Hắc Quang ở trong mắt Hứa Thâm kia, đều là những đứa trẻ chưa lớn.
Còn Hứa Thâm là vua của đám trẻ con!
Cách giải thích như vậy khiến cho Hứa Thâm dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng không phản bác được.
Ánh nắng tươi sáng chiếu rọi từ bên ngoài cửa sổ vào phòng. Bỗng nhiên một cơn gió se lạnh nhẹ nhàng lướt qua, mang theo cảm giác cực kỳ thoải mái.
Hứa Thâm lặng lẽ nằm trên giường bệnh, còn Mai Phù ngồi ngay bên cạnh…
Những ngày tháng thanh thản dễ chịu như vậy thực sự khiến cho hắn không muốn tiếp tục đi truy xét xem những lới Ước Nặc nói rút cuộc là thật hay giả.
Có lẽ, cứ như vậy mà vượt qua nốt quãng đời còn lại cũng rất tốt.
"Cậu thực sự muốn vĩnh viễn ở lại trong này sao?"
Ban đêm, ngay lúc hai người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau, bỗng nhiên nụ cười trên môi Mai Phù ngừng lại, cô nghiêm túc nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm thoáng sửng sốt, rồi rất nhanh lại cười nói: "Có gì không tốt đâu? Nơi này là hiện thực mà? Ở nơi này, tôi sẽ không tiếp tục đi tưởng tượng ra những câu chuyện kia nữa, như vậy bệnh trạng của tôi cũng có thể giảm bớt, sau đó xuất viện sớm một chút, càng có nhiều thời gian nói chuyện với cô hơn."
Mai Phù chăm chú nhìn Hứa Thâm: "Cậu thật sự nghĩ như thế sao?"
Hứa Thâm nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy, khoảng cách quá gần, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy từng tia từng sợi như tinh quang giống như hoa văn ở bên trong con ngươi của đối phương.
Nụ cười trên môi Hứa Thâm dần tàn lụi.
Không khí bên trong phòng bệnh trở nên im ắng vô cùng, không có bất cứ âm thanh nào.
Hồi lâu, Hứa Thâm khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần không nỡ và đau thương. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc Mai Phù: "Nếu tôi rời khỏi nơi này, sẽ không thể nói chuyện với cô như lúc này được nữa."
"Không sao cả ..." Trên mặt Mai Phù lại nở rộ nụ cười, cô nhẹ giọng nói: "Sẽ có cơ hội mà. Tôi tin tưởng một ngày nào đó, cậu sẽ đến bên cạnh tôi."
"Cô tín nhiệm tôi như vậy sao?" Hứa Thâm nở nụ cười.
Mai Phù dùng sức gật đầu: "Tôi tin tưởng cậu có thể làm được."
Hứa Thâm chăm chú nhìn cô thêm một lát nữa, cuối cùng dứt khoát gật gật đầu: "Sẽ như cô mong muốn."
Mai Phù mỉm cười, sau đó đứng lên, lui về góc cuối cùng của phòng khám, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với Hứa Thâm: "Tôi chờ cậu..."
Nói xong, bóng dáng cô ấy dần dần nhạt nhòa đi, rồi biến mất.
Hứa Thâm nhẹ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi ngồi dậy khỏi giường bệnh.
Hành động tiếp theo chính là rút ống truyền dịch trên cánh tay mình ra, cũng tiện tay vén chiếc chăn đang đắp trên người ra.
Thiết bị cảnh báo được gắn trên dụng cụ bên cạnh lập tức reo vang.
Gần như cùng một lúc, từ phòng bệnh bên ngoài đã vang lên một chuỗi bước chân, ai đó đang vội vàng chạy tới.
Rất nhanh, cửa phòng bệnh bị người khác kéo ra.
Ước Nặc và những bác sĩ khác đều kinh hãi nhìn Hứa Thâm, hắn đang ngồi trên giường bệnh nhổ cái ống trên người xuống, toàn thân đầy máu: "Cậu, cậu đang làm cái gì vậy?"
Hứa Thâm nhìn Ước Nặc, nở nụ cười, nói: "Cám ơn ông đã kể chuyện cho tôi nghe."
Nói xong, hắn đứng dậy khỏi giường bệnh.
Ước Nặc vội vàng tiến lên nói: "Cậu đừng xuống giường, thân thể của cậu sẽ không chống đỡ được ..."
Lời còn chưa nói hết, đã ngưng bặt.
Ước Nặc lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi, vội vàng ôm lấy phần cổ. Ngay lúc ấy, phần cổ của ông ta đã bị một cái kim truyền dịch đâm vào. Ông ta vô cùng sợ hãi nhìn Hứa Thâm vừa nổi điên trước mắt, cả người lảo đảo lui về phía sau.
Nụ cười trên mặt Hứa Thâm càng ngày càng tươi tắn.
"Dù nơi này là hiện thực, tôi cũng sẽ… phá hủy tất cả!"
"Điên rồi, hắn điên rồi!" Những bác sĩ khác kinh sợ kêu to.
"Hắn đã hoàn toàn điên rồi! !"
"Không phải trải qua một tháng trị liệu, hắn đã dần dần bình phục rồi sao?"
"Hắn, hắn đã ngụy trang. Đáng chết, lẽ ra không nên cởi bỏ trói buộc cho hắn!"
Hứa Thâm cười ha hả nghe những lời bọn họ nói, sau đó hắn cầm một cây kim truyền dịch khác, đâm mạnh vào yết hầu của chính mình.
Biện pháp duy nhất để phá hủy hiện thực, chính là phá hủy chính mình.
Chỉ cần bản thân đã chết, hết thảy mọi thứ trong hiện thực đều biến mất.
Cả thế giới cũng biến mất.
Tuy loại biến mất này cũng dành cho cả chính hắn nữa, nhưng thế cũng đủ rồi.
Máu tươi chảy xuôi theo bàn tay, thẩm thấu xuống dưới, cảm giác dính nhầy mà ấm áp nọ, khiến cho nụ cười trên mặt Hứa Thâm càng thêm vui sướng.
"Mau, mau ngăn hắn lại!" Ước Nặc ôm chặt phần cổ, vội vàng nói.
Những bác sĩ khác nghe vậy, liền muốn lao lên phía trước, nhưng Hứa Thâm đã nhanh chóng ném cái bình truyền dịch, hung hăng đập thẳng xuống dưới chân bọn họ.
Rồi nhân lúc mọi người vừa hoảng hốt dừng lại, hắn lập tức vơ lấy một mảnh thủy tinh nhỏ, rồi hung hăng cắt thẳng vào yết hầu của chính mình.
Chỉ dựa vào tốc độ hủy hoại của một cái kim, là quá chậm, tự sát cũng lao lực đến vậy sao?
"Mau!" Ước Nặc rống giận.
Hứa Thâm đã cắt đứt yết hầu của chính mình.